Conan – Kha nam 06
“Không cần hoài nghi, chính là như cậu nghĩ a.” Hattori thấp đầu, không dám nhìn ánh mắt Conan.
Bởi vì hắn biết trong đôi mắt trong suốt sáng lạn kia, lúc này nhất định tràn ngập bi thương ── là bi thương do bị phản bội, mà nỗi bi thương kia là do hắn cùng Kuroba tạo thành.
Kuroba vỗ vỗ bả vai Hattori, nhỏ giọng trấn an hắn: “Có thương tổn là đương nhiên, nhưng là ngắn ngủi thôi, tương lai không lâu nữa, chúng ta sẽ có được vui vẻ sung sướng a.”
Hattori gật đầu, khi hạ quyết tâm thẳng thắn nói ra tâm ý với Shinichi, khi đáp ứng cùng hợp tác với Kuroba, hắn đã biết sẽ phải trải qua quá trình như vậy.
“Ư. . . . . . Đau quá. . . . . .” Dược hiệu phát tác, thân thể đau đớn bị như xé nát da thịt, xương cốt như muốn tan chảy. Conan thống khổ bấu vào ***g ngực.
Kuroba cùng Hattori lo lắng quây quanh bên cạnh, nhìn bảo bối trong tim đang thống khổ như thế, khiến bọn họ đau lòng không thôi. Nếu có thể, bọn họ đều hy vọng có thể thay Shinichi chịu đựng sự thống khổ này.
“A a. . . . . .” Conan cuối cùng không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh.
Hattori lấy khăn mặt đến, ôn nhu lau mồ hôi trên mặt Shinichi Kuroba thì nhẹ nhàng cởi áo ngủ trên người hắn, hy vọng có thể giảm bớt nhiệt độ quá cao trên người hắn.
“Kuroba! Mau nhìn!” Hattori đột nhiên kêu hắn, Kuroba ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Conan chậm rãi thay đổi, hình hài thân thể cũng từ từ dài ra. . . . . . Một lát sau, một gương mặt thanh tú tuấn nhã xuất hiện trước mắt hai người .
Shinichi Kudo đã trở lại.
Hattori cùng Kuroba mở to hai mắt nhìn, chớp cũng không hề chớp, người bọn họ âu yếm yêu thương sâu đậm đang ở ngay trước mắt, thân thể trắng nõn ngây ngô phát ra mị lực mê người, thật muốn ăn sạch nga! Bất quá bây giờ còn chưa được, người yêu còn chưa tỉnh, phải cố mà nhịn xuống.
Cho nên, Shinichi thân ái, mau tỉnh lại đi cưng!
Cuối cùng, dưới sự chờ đợi của hai con lang Nhật Bản đói khát đã lâu, Shinichi từ từ mở mắt. Nhìn năm ngón tay thon dài của bản thân, là thon dài a, không phải nhỏ bé xinh xắn như Conan nữa, trong lòng có chút trấn an, cuối cùng cũng biến trở về, là vĩnh viễn a, sẽ không lại bị biến trở về thành Conan nữa a.
Bố trí trong phòng không quen thuộc, khiến hắn nhớ ra mình bị phản bội, bị bắt tới nơi này. Một trận đau nhói xót xa dâng lên, là xảy ra chuyện gì? Có phải là hậu di chứng do ăn thuốc giải vào không?
Biểu tình của Hattori cùng KID khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái, hai người bọn họ đã gặp chuyện gì? Sao vẻ mặt lại cao hứng như thế, hơn nữa, ngoài vui mừng, lại còn mang cả áp lực thống khổ? Ánh mắt nhìn mình thì thật nóng rát, giống như dân chạy nạn Châu Phi nhìn thấy được vịt nướng. =))))
Nghĩ mãi không ra vì sao, chỉ biết là mình không thích loại cảm giác này chút nào. Quên đi, mặc kệ , hiện tại trọng yếu hơn là có chuyện muốn hỏi họ.
“Hai người sao lại hợp tác nhau? Sao phải trộm thuốc giải? Lại vì sao bắt tôi tới đây?”
Thân người Kuroba hơi nghiêng nghiêng về phía trước, “Vì cùng có khát vọng mãnh liệt với một thứ cực kỳ quan trọng, nên khiến chúng tôi phải hợp tác với nhau.”
“Là thứ gì?”
“Cậu thật sự muốn biết sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở, cậu sẽ không thích đáp án này đâu.” Cảm giác đùa bỡn người trong lòng thật vui a, khó trách nhiều người thích làm như vậy! Tinh thần thật dễ chịu!
“Bớt nói nhảm! Nói mau!” Sao lại có cảm giác đang bị trêu đùa? Trước kia đã cảm thấy tên này thật hư hỏng, hiện tại lại càng xác nhận ── KID là thật sự là đại hư hỏng bại hoại! (tác giả dùng chữ ‘phôi đản’: trứng thối/đồ bỏ đi, nhưng ta không thích nên sửa lại là bại hoại a, nghe bá đạo hơn =))))))
“Nếu cậu đã muốn biết như thế, tôi đây liền nói cho cậu biết. . . . . .”
“Kuroba!” Hattori muốn ngăn cản, hắn chưa muốn hiện tại liền nói cho Shinichi biết.
“Không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết.” Kuroba cười cười tỏ vẻ không sao đâu, lại chuyển sang Shinichi, “Thứ cả hai chúng tôi đều khát khao có được chính là ── Cậu.”
Shinichi sửng sốt, “Tôi?” Hắn tự nhận thông minh, nhưng sao nghe không hiểu KID đang nói gì a?
“Muốn tôi? Giúp trộm đồ hả? Đừng mơ! Hattori, tôi thật không ngờ cậu cư nhiên lại cùng KID thông đồng làm bậy, sao cậu lại sa đọa đến như vậy chứ? Bây giờ trở thành Đạo tặc luôn rồi!”
“Rầm!”
Hattori cùng Kuroba song song té ngã trên mặt đất, không cần hỏi trời xanh. Bọn họ cũng đều biết Shinichi thương yêu của họ vô cùng ngu ngốc trong mặt tình cảm, nhưng không hề nghĩ tới hắn lại ngốc đến nông nỗi này!
Thừa dịp còn chưa tạo thành hiểu lầm sâu hơn, Kuroba lập tức nói rõ: “Không phải muốn giúp trộm đồ! những việc chúng tôi làm, tất cả đều là bởi vì chúng tôi yêu em!” Nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại bổ sung thêm một câu, “Là yêu như tình nhân yêu nhau a.”
Đáp lại hắn chính là sự lặng yên, chờ đợi, rồi lại tiếp tục lặng yên, đợi lát nữa, vẫn là lặng yên. . . . . .
Shinichi bị dọa choáng váng, mà lại không thể tưởng tượng được chính là sự đau đớn đọng lại trong ngực trước kia, bây giờ lại đột nhiên biến mất không chút tăm hơi.
Sau một lúc lâu mới ngây ngốc toát ra một câu: “Tôi. . . . . . Tôi là nam.”
Nói xong đã muốn cắn luôn đầu lưỡi mình cho rồi, câu này không phải vô nghĩa sao! Không phải nam, chẳng lẽ có thể là nữ sao? Uổng phí ta thông minh như vậy, sao lại có thể nói ra lời ‘thiếu dưỡng chất’ như thế chứ.
“Chúng ta đương nhiên biết ngươi là nam, nhưng nếu đã trót yêu, chúng ta cũng hết cách a.”
Đang nói gì vậy trời! Một bộ dáng thật bất đắc dĩ, có cần thích ta đến như vậy không? Ta nổi tiếng vậy sao! Không đúng không đúng! Hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ mấy loại chuyện này.
Shinichi điều chỉnh tâm tư cân bằng lại, xác định lại mục tiêu, bắt đầu hướng phía KID cố gắng: “Tôi không phải đồng tính luyến ái!”
“Chúng tôi cũng không phải, chẳng qua người bọn tôi yêu ── cũng chính là em, lại trùng hợp là nam mà thôi.”
“Tôi đã có người trong lòng.”
“Ran Mori chứ gì? Không sao, chúng tôi sẽ làm em đem tình cảm em đối với nàng chuyển sang trên người chúng tôi.”
“Tôi. . . . . . Tôi không yêu hai người!”
“Không sao cả, sau này yêu là được.”
-0-
-0-
Vụ án kế:
“Buông ra! Hai ngươi các ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?”
“Đương nhiên là làm tình!”
Hai người lộ ra chiêu bài tươi cười của sắc lang.