[Thám Tử Lừng Danh Conan Đồng Nhân] Kha Nam

Chương 7: Chương 7




Kha nam 07

KID là binh đến thì chặn, nước đến thì ngăn, chọc Shinichi tức giận đến trừng mắt hộc máu. Hattori đứng ở một bên, mừng rỡ thưởng thức bộ dáng đáng yêu của Shinichi khi tức giận cả người đỏ bừng lên.

“Được rồi, vấn đề em có yêu thích chúng tôi hay không, sau này sẽ thảo luận lại, hiện tại chúng ta phải làm một chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Em sẽ biết ngay thôi.”

Trường kỳ đói khát khiến Kuroba khẩn cấp muốn chấm dứt đề tài này, để có thể ngay lập tức mà ăn no nê. Mỹ thực ở trước mặt, ai không ăn là ngu ngốc!

Lời hắn khiến nhãn tình Hattori sáng lên, cuối cùng đã bắt đầu rồi.

Shinichi thật khẩn trương nhìn hai người trước mắt, hắn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hắn có dự cảm là bản thân sẽ không thích.

Ánh mắt Hattori cùng KID làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, ánh mắt trắng trợn dường như đang nhìn hắn không mặc quần áo. Theo bản năng che lại trước ngực, cảm giác trống không khiến Shinichi nghi hoặc cúi đầu, Gì? Quần áo đâu? Lúc này lại cảm thấy ánh mắt hai kẻ kia lia trên người mình càng thêm thiêu đốt, Shinichi lập tức kéo chăn lên che khuất thân thể, thẹn quá hoá giận nói: “Quần áo của tôi đâu? Mau trả lại cho tôi!”

“Không, cái đó không quan trọng, dù sao trong chốc lát nữa cũng phải cởi ra.”

Cởi?

“Mấy người rốt cuộc muốn làm gì?”

Hàn ý nhè nhẹ nảy lên trong lòng, Shinichi không khỏi rụt lui về phía sau. Tuy nói hiện tại Hattori cùng KID là đang cùng một chiến tuyến, nhưng so ra, cả người phát ra tà khí dày đặt chính là KID, uy hiếp kinh khủng hơn so với Hattori, khiến Shinichi cảm thấy sợ hãi.

A! Thực dọa người! Một đối thủ nguyên bản cùng mình thế lực ngang nhau, hiện tại thế nhưng làm cho mình cảm thấy sợ hãi. Không được! Sao có thể uất ức như thế chứ! Nghĩ vậy, tay phải mạnh mẽ đấm về phía mặt KID, rất muốn ‘thụi’ cho hắn một đấm bầm mắt.

Cho dù là thân thủ nhanh nhẹn như Kuroba, nhưng đối với một nắm đấm thình lình bất ngờ và ở khoảng cách gần như vậy cũng chỉ có né thoát ngay trong đường tơ kẽ tóc, Hattori đứng bên cạnh lập tức nắm lấy tay Shinichi, dùng lòng bàn tay bao nắm đấm của hắn lại, cũng để chặn phản kích tiếp theo, tay trái Shinichi cũng bắt đầu ra đòn cự lại.

Tại sao mình vừa ra tay đã bị chế trụ chứ, Shinichi dùng sức giãy dụa, muốn rút hai tay đang bị nắm chặt trở về, nhưng mặc kệ hắn dùng lực mạnh thế nào, bàn tay của Hattori cứ tựa như hai gọng kềm bằng thép, chặt chẽ khoá cổ tay hắn lại. Cố hết sức giãy dụa, bất quá chỉ khiến trên cổ tay hiện lên hai vệt đỏ mà thôi. Chăn trên người vì hắn cứ vặn vẹo mà tuột xuống tới thắt lưng, khiến lộ ra phần lớn ‘cảnh xuân’.

“Đừng uổng phí khí lực. Trừ phi mình chủ động buông ra, nếu không, cậu rút tay không ra nổi đâu.” Bản thân Hattori nhiều năm luyện kiếm đạo không phải là hư danh, lực tay thật sự là cực kỳ mạnh.

Shinichi phẫn nộ trừng mắt Hattori, “Buông tay!”

“Thật xin lỗi, nhưng không thể .” Hattori vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi. Trời biết dáng vẻ hấp dẫn trước mắt khiến hắn nãy giờ khó khăn khống chế bản thân đến mức nào .

Mắt thấy không thể thuyết phục bằng lời rồi, Shinichi liền vận dụng chiêu thức trong quân đội, mượn lực từ Hattori, hai cổ tay tì vào bàn tay Hattori, nghiêng thân thấp xuống một chút, chân phải mạnh đá về hướng KID, nhưng KID lại sớm có phòng bị, nhanh chóng chụp lấy mắt cá chân Shinichi.

“Aizzz! Sao cứ không ngoan như vậy nha? Vốn đang nghĩ phải ôn nhu một chút, nhưng hiện tại không được trách ta nha!” Kuroba ‘không nề hà’ nói, hai tay liền dùng sức kéo, đem Shinichi đẩy ngã trên giường, “Hattori, cậu tới ngăn cậu ta lại, chờ tôi đem công cụ ra đã.”

“Được.” Hattori leo lên giường, thân thể dán trên người Shinichi.

“Buông ra , Heiji Hattori!”

“Mình nói rồi, không thể!”

Chăn trên người Shinichi bị hắn vặn vẹo mãi nên hiện thời đã tạm ‘rời vị trí công tác’, bây giờ có thể nói là trần như nhộng. Khi tiếp xúc gần như thế, Shinichi bất chợt nhận ra khối ‘lửa nóng’ chạm vào ngay bên đùi mình.

“Hả!” Hít vào một hơi thật sâu, Shinichi đơ ra mà nhìn Hattori, thân là nam nhân, hắn đương nhiên ‘đó-là-thứ-gì’.

“Nè, đừng dùng ánh mắt hấp dẫn như vậy mà nhìn mình, mình sẽ chịu không nổi a.”

Kuroba từ dưới giường lôi ra một cái rương, từ bên trong lấy ra mấy cái còng tay đặc chế, chọn ra hai cái có đường kính lớn một chút, đem hai chân Shinichi đang bị Hattori áp chế không động đậy nổi, kéo tách hai chân ra rồi khoá vào khung hoa văn bên giường. Chiều dài dây xích nối với bộ còng không ngắn quá, khiến hai chân Shinichi có chút tự do, nhưng lại không cách nào khép lại.

Sau đó, lại dùng còng tay khoá cổ tay lại, móc lên phần khung hoa văn trên đầu giường, cứ như vậy, hai tay Shinichi cũng bị kéo cao qua đầu, khoá tại đầu giường.

Shinichi cố gắng vặn vẹo thân thể, nhưng không cách nào giãy ra khỏi cái còng tay đặc chế đó, cứ giãy dụa khiến dây xích va vào nhau, vang lên những âm thanh thanh thuý, càng khiến tâm hai con sói đói ngứa ngáy thêm.

“Thả a! Hai người đến tột cùng là muốn làm gì hả?”

“Đương nhiên là làm tình.”

Hai người cuối cùng cũng chờ tới ‘bữa tiệc lớn’, liền lộ ra chiêu bài tươi cười của sắc lang.

“Không! Mấy người điên rồi! Mau thả tôi ra!”

“Shinichi thân ái cưng ơi, an phận một chút nào. Nếu làm bị thương da thịt xinh đẹp kia của cưng, cho dù là do bản thân cưng làm thì tôi cũng sẽ không tha thứ a.” Kuroba nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt mềm mại của Shinichi, mặc dù miệng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười, ngữ điệu dường như thoải mái nhưng đâm vào tai lại khiến cả người Shinichi run lên.

“Sao cưng phát run vậy? Có lạnh không? Không sao, chúng ta rất nhanh sẽ làm cưng nóng lên.” Trời biết hắn muốn gọi người này là cưng ơi đã bao lâu rồi. Bảo bối, đừng mong trốn thoát.

Lời nói thật sởi lởi thân thiết, tựa như lời đe dọa vừa rồi không phải từ hắn nói ra vậy, Kuroba bây giờ lại biến trở về bộ dáng xấu xa kia. Hắn cùng Hattori lấy vận tốc ánh sáng cởi sạch quần áo trên người, chậm rãi hướng tới gần bên giường Shinichi.

“Không. . . . . . Đừng qua đây! . . . . . . Tránh ra!”

“Shinichi, cậu thật nháo loạn!” Hattori cúi đầu, dùng miệng của mình chặn hắn lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên đôi môi hồng mịn, thật ngọt ngào a, so với thời điểm làm trong mộng, hương vị còn tốt hơn nhiều. (đương nhiên a)

“Ư. . . . . .”

-0-

-0-

Vụ án kế:

“Thật đặc nha! Cưng tích thật lâu rồi hử?” Kuroba liếm liếm tinh nhũ (nhũ: dạng sữa) màu trắng trên tay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.