Tham Vọng

Chương 1: Chương 1: Trở Về






Mưa. Tại sao lúc nào cũng là mưa? Nó thật lạnh và cũng thật buồn. Mưa luôn mang đến tâm trạng vậy cho con người ta. Lúc này trên khung cửa sổ lớn, một người con gái đẹp tựa thiên thần ngồi trên đó, đôi mắt đang nhắm nghiền, đầu tựa vào cửa kính. Đó chính là nó-Thiên Phạm Hải Băng, nó đã ngồi đây hàng tiếng đồng hồ rồi, cũng chẳng biết nó còn thức hay không nữa.

- Băng Băng...

Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên phá tan cái khoảng tối và lạnh lẽo trong căn phòng này. Nó đang ngồi trên khung cửa sổ kia khẽ mở mắt, nó ngước nhìn người đang đứng trước cửa kia.

- Lệnh từ tổ chức, quay về Việt Nam để điều tra. Tiện có vài lô hàng cần tụi mình giải quyết.

- Ừm.

Vậy là nó đó rời khỏi khung cửa sổ và nhẹ bước tiến về phía tủ để thay đồ. Cả hai cùng nhau sửa soạn mọi thứ để bắt chuyến bay đêm từ Hàn về Việt Nam. Giữa ngày mùa đông lạnh giá này lại kèm theo mưa càng lạnh hơn, nó cứ lặng bước bên cạnh bạn mình mà trong đầu đang suy nghĩ về những thứ khác sâu xa hơn nhiều. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày nó bỏ gia đình mình sang Hàn sống cùng với con bạn thân. Về lại đó? Nó có đủ can đảm để đối mặt? Kyung Min quay qua nó mỉm cười rồi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nó kia làm nó khẽ rùng mình định rụt tay lại. Nhỏ nắm chặt hơn.

- Yên đi, tay mày lạnh quá.

Vậy là nó để yên cho Kyung Min nắm tay mình, bàn tay nhỏ sao mà thật ấm áp. Đã lâu rồi nó không được nhận sự ấm áp nào như vậy. Cả hai đứa làm thủ tục rồi yên vị trên con chim sắt khổng lồ vượt đường dài về quê hương hình chữ S của nó.

------------

7h sáng, tại Hà Nội xinh tươi.

Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời quang mây, cái rét không đến nỗi thậm tệ như bên Hàn. Từng dòng người tấp nập cứ nối đuôi nhau trên đường. Và trong căn biệt thự lớn nằm ở ngoại ô thành phố, căn biệt thự này theo lối kiến trúc phương tây trông rất đồ sộ và đẹp mắt. Phải nói người thiết kế ra nó có con mắt thẩm mĩ đấy chứ.

- Hải Đăng...

Tiếng người đàn ông trung niên đầy uy quyền vang lên. Anh ngồi hướng đối diện với ông, khuôn mặt lạnh lùng không kém khẽ cất tiếng.

- Vâng.

- Đã 12 năm rồi...em gái con nó bỏ nhà này đi 12 năm rồi.

- Có tin báo con bé hôm nay về nước thưa ba.

Đăng lạnh lùng nói, người đàn ông kia hay chính ba của anh chủ tịch Thiên Phạm nổi tiếng nơi nơi khẽ gật đầu hài lòng. Ông đang muốn gặp cô con gái yêu dấu của mình sau 12 năm xa cách chưa từng gặp nhau hay biết tin tức của nhau lấy một lần kia. Thiên Phạm phu nhân bước vào phòng, trên tay còn bưng theo khay trà vừa pha.

- Hải Băng về nước rồi sao? Con bé đang ở đâu? Ta muốn gặp con bé.

Thiên Phạm phu nhân nóng lòng hơn bao giờ, Đăng nhìn mẹ mình, anh lại nhẹ nhàng lên tiếng.

- Mẹ thừa biết con bé mà muốn trốn có tìm cũng không thấy đâu. Cứ để con bé tự về đây.

- Thằng bé nói phải đây. Bà đừng hấp tấp nữa. Rồi thế nào con bé cũng về với chúng ta dù sớm hay muộn.

Thiên Phạm chủ tịch nở nụ cười đầy hàm ý. Lúc này chợt nhớ đến vấn đề của Đăng thì Thiên Phạm phu nhân lên tiếng.

- Thiên Di đâu rồi? Mẹ không thấy con bé qua đây nhiều như dạo trước.

- Cô ấy đang bận chút việc. Mẹ yên tâm con sẽ kêu cô ấy chuyển về đây sống.

- Vậy thì tốt quá, con kêu Thiên Di chuyển luôn hôm nay đi.

- Vâng.

Đúng là một ngày vui với gia đình này nghe. Con gái thì sau 12 năm xa cách đã có tin tức trở về, con dâu thì chuyển đến sống.

----------------

Lúc này, trên con đường xe cộ qua lại nói ít thì cũng không phải, nhiều cũng chưa đến, một chiếc lamborghini đen bóng loáng chạy qua mà người ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lướt qua. Tốc độ đúng là kinh hồn mà trong khi xe đầy đó.

- Hú hú, lâu quá mới thấy thích thế này đó Băng Băng.

Kyung Min vừa lái xe vừa cười toe toét, nhỏ thích thú vì lâu lắm rồi mới được thả ga phóng xe như vậy. Vì nó mà nhỏ luôn phải ở trong biệt thự, có ra ngoài thì cũng loanh quanh không được đi quá mức nó quy định. Nó thì không nói gì ngồi ngả người ra ghế và đeo tai phone cho nó thư thả đầu óc.

- Về biệt thự trước hay đến thăm thằng Bon?

Kyung Min hỏi thì nó khẽ mở mắt, đôi môi đỏ mọng tử nhiên kia khẽ mấp máy.

- Bar....

Một từ thôi nhưng đủ để Kyung Min hiểu rồi, nhỏ nhấn ga và đến bar Seven, một ba nổi tiếng nhất trong đất Hà thành này. Đỗ xe vào gara, Kyung Min tung tăng, hiện nhỏ đang mặc chiếc áo ngắn để hở vòng eo thon nhỏ, chiếc quần da màu đen dài bó sát tôn lên cặp chân dài miên man của nhỏ. Nhỏ khoác thêm một chiếc áo lông màu đen bên ngoài, chân đi đôi guốc cao 5 phân màu đen, mái tóc màu hung đỏ được buộc vổng lên để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng hình xăm con bướm nhỏ ở gần cổ bên trái. Nhìn nhỏ thật đúng chất dân chơi. Nó thì đơn giản hơn chỉ với chiếc áo sơ mi trắng, có khoác cái áo măng tô màu tối bên ngoài với chiếc quần jean bó sát để lộ đôi chân dài miên man ấy. Nó đi đôi giày bệt, mái tóc màu nâu đỏ được buông thả tự nhiên, ngoài ra nó còn sắm thêm cho mình quả kính nobita không độ nữa. Trông nó giản dị vô cùng. Cả hai đứa cùng đẩy cửa bước vào bar, mới sáng nên bar không có khách vì chưa đến tầm mở cửa. Bỗng một tên to con chặn đường hai đứa nó.

- Xin lỗi, chưa mở cửa.

- Tụi này đến tìm quản lí ở đây.

- Vậy cho hỏi 2 cô đây có quan hệ gì với quản lí?

Tên to con đó vẫn bình tĩnh hỏi, Kyung Min nhìn hắn bức xúc nói.

- Cứ vào bảo nó là hai má của nó đến thăm.

- Dạ...dạ vâng. Xin lỗi hai đại tỉ, em có mắt như mù.

Tên đó sợ hãi quỳ xuống trước hai đứa nó. Tại hắn nhận ra được tấm thẻ màu đen có khắc hình con bướm đêm trên đó trông thật huyền bí và đầy công phu, hắn biết đó chính là kí hiệu của hai đại tỉ ở cái quán bar này. Khi tên đó vào gọi người thì Kyung Min quay qua nó.

- Sao cái lũ này làm ăn chậm như rùa ấy. Tao nghĩ đổi mẹ nó hết lượt rồi tuyển lũ nào nhanh nhẹn hơn í.

- Phiền...

Nó buông đúng chữ rồi lại chỗ bàn ngồi, Kyung Min mỉm cười rồi theo nó ngồi xuống chỗ của mình. Chỉ 1 phút sau đó một tên con trai nhìn gương mặt baby non choẹt. Cậu nhóc cười trừ nhìn hai đại tỉ.

- Hì hì, tại là người mới chúng nó không biết mặt hai bà chị nên vì vậy....

- Thôi mày dẹp cái mặt đó đi Bon.

Kyung Min khó chịu lên tiếng, Bon cười xuề xòa rồi kêu người đem rượu lên cho hai đại tỉ này. Cậu nhóc ngồi xuống cạnh Kyung Min và nhìn cả hai.

- Mà hai bà chị về đây có chuyện gì?

- Tổ chức có kêu về đây thu thập thông tin của một nhóm người đang trống đối H.A.H. Mấy lão đại xem ra đang khó chịu.

Kyung Min chán nản nói, Bon nhìn bà chị và khẽ xoa cằm suy nghĩ.

- Mà vốn dĩ cái việc này có thuộc chuyên mục mà hai bà chị làm đâu?

- Là thế, nhưng mà chị mày nghe nói sắp tới King tuyển chọn Queen. Chị đây cũng muốn thử sức.

- À...

Bon gật đầu vì đã hiểu chuyện. Nó vẫn yên lặng từ nãy giờ, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào một khoảng không bóng tối trong góc bar. Kyung Min nhìn nó.

- Ê, Băng Băng mày ít nhất cũng nói gì đi chứ? Tụi mình có phải người dưng đâu? Sống với nhau 12 năm mà mày lạnh nhạt thế đấy? Híc...

Kyung Min ra chiều khóc nóc thì nó quay sang liếc nhỏ. Nó cất giọng có vẻ bớt lạnh rất nhiều.

- Mệt, không muốn nói nhiều.

- Vậy hai chị tính ở đâu?

Bon hỏi và cũng để lảng tránh sang chuyện khác. Kyung Min quay qua cu cậu và sực nhớ nhỏ với nó bây giờ không thể về nhà được (ý nhỏ là nhà của nó)

- Ừ ha, mày nhắc chị mới nhớ. Làm sao mà về nhà của Băng Băng ở được?

- Vậy đến nhà em đi. Biệt thự theo phong cách truyền thống của Nhật nhé?

Bon nháy mắt thì Kyung Min mừng rơn, nó khẽ mỉm cười làm cho hai đứa ngạc nhiên. Cơ mà nó cười trông thật đẹp. Cả Kyung Min và Bon đều biết nó thích nước Nhật rất nhiều nhưng nó lại hiếm khi đặt chân đến đó. Nhà mà Bon mất hàng đống tiền cho xây dựng cũng chỉ là để một ngày chờ nó trở về nước và đến đó ở. Sau khi nói chuyện xong thì tụi nó và Bon lên xe lamborghini lúc trước Kyung Min lái để về biệt thự mang phong cách Nhật kia.

-----------------

-Bon-16t- là em cưng thân cận của nó và Kyung Min. Cậu nhóc theo nó từ khi còn nhỏ và học tập võ vẽ rồi nhiều thứ khác. Hiện Bon đang làm quản lí ở bar Seven, quán bar của nó và Kyung Min mở ở đây khoảng 3 năm trước. Bon là người năng động, hoạt bát, hay cười nói. Cậu nhóc rất sợ hai bà chị đặc biệt là nó. Sở hữu ngoại hình miễn chê với chiều cao 1m78, Bon cũng là một hotboy đình đám ở trường. (Nhóc này chỉ đứng sau tụi kia thôi) Ngoài ra Bon cũng là con nuôi của ba má nó đấy ạ :3

-----------------

Tại biệt thự nằm ở một khu đất trống rất lớn ở ngoại ô thành phố, một ngôi biệt thự theo phong cách Nhật đang ngự trị tại đó. Xung quanh biệt thự là rất nhiều cây và cỏ ngập đầu gối người lớn. Chiếc lamborghini đang từ từ tiến vào trong biệt thự, cánh cửa gỗ trạm trổ ngay lập tức đóng lại khi chiếc xe vào trong. Dừng xe trong gara thì cả ba xuống xe, Bon mở cốp lấy hành lí cho hai bà chị của mình. Kyung Min thì nhún nhảy đi phía trước còn nó thì lặng lẽ đi phía sau. Nó dừng lại trước dàn hoa treo trên mái hiên kia, đó là loài hoa bướm đêm mà nó khá thích thú. Cũng chính vì nó khá thích loài hoa này nên đã làm cái kí hiệu vậy cho cả hai đứa. Kyung Min quay lại nhìn nó.

- Băng Băng, nhanh vào nhà thôi.

- Ừm.

Nó gật nhẹ rồi nhanh chân đi theo hai đứa kia vào nhà. Bước chân vào nhà là cả không gian phòng khách rộng lớn, sâu vào trong còn có võ đường, các phòng riêng rồi cả phòng bếp, nhà tắm nữa. Mọi thứ đều rất đầy đủ tiện nghi và ngăn nắp. Nó về phòng và nằm dài trên giường rồi suy nghĩ về chuyện có nên đi gặp ba mẹ nó. Kyung Min thì nhún nhảy đòi vào bếp nấu ăn. Mà mỗi lần nhỏ nấu ăn thì thôi rồi khỏi nói, mùi cháy khét lẹt cứ nghi ngút tỏa khói. Nồi chảo cứ đen kít cọ mãi không sạch. Bon khiếp sợ và đã kêu Kyung Min ngồi yên một chỗ để cu cậu làm cho. Vì biết tính Kyung Min nên Bon phải cho nhỏ chuẩn bị nguyên liệu giúp mình.

- Bữa sáng muộn của chúng ta đây.

Bon cười hớn hở rồi bưng bê chuẩn bị mọi thứ ra bàn gỗ chân thấp ngồi bệt trong phòng ăn. Cả ba đứa ngồi vào bàn, nó chậm dãi ăn, Kyung Min thì cứ gắp lia lịa, Bon thì tranh giành thức ăn quyết liệt với bà chị của mình.

- Vậy hai bà chị ở đây bao lâu?

- Đủ lâu để hoàn thành nhiệm vụ sau đó out luôn.

Kyung Min mồm nhai nhồm nhoàm nói, Bon thì gật gù. Nó đặt lên bàn hai tập hồ sơ nhập học ở Maria.

- Có thông tin bọn mỹ nhân ngư ở trong Maria.

- Ồ, tao tưởng mày chỉ ngồi một chỗ lăn qua lăn lại thôi chứ?

- Hừ...

Nó hừ nhẹ rồi tiếp tục ăn, Bon e dè nhìn nó và hỏi.

- Chị...chị có về thăm ba mẹ không?

- Chưa đến lúc...

- Vâng.

Bon và Kyung Min thở dài rồi không nói gì cả. Họ hiểu nó mà, nó muốn về thăm nhà nhưng nó lại không thể về được. Sau khi ăn xong thì Bon cũng có xin phép đi lo công chuyện ở bar còn tụi nó thì mỗi đứa một phòng về sắp xếp chuẩn bị nhiều thứ.

-------------------

Tại phòng vip1, quán bar Seven, ba con người hoàn mĩ về mọi mặt đang ngồi đó, họ nhâm nhi những ly rượu mà mình thích. Một không gian yên lặng vô cùng.

- Nghe đâu bọn mỹ nhân ngư đang tuyên chiến với ta. Xem ra chúng chưa biết hết sự lợi hại của Heaven and Hell là gì rồi.

Anh chàng Âu Dương Tiểu Phong của chúng ta nhâm nhi ly rượu vang và lên tiếng. Hai thằng bạn kia của cậu ta vẫn trầm ngâm suy nghĩ. Bỗng Vũ lên tiếng.

- Có hai đội hacker muốn tham gia vụ này.

- Haha, chắc họ muốn trổ tài đây mà. Nhưng để tận diệt được mỹ nhân ngư e rằng có quá sức với đám hacker đó?

Phong nhướn mày nhìn Vũ hỏi thì Vũ khẽ mỉm cười, nhìn cậu cứ như thiên thần ấy. Vũ điềm đạm lên tiếng.

- Cậu chưa biết gì sao Âu Dương Tiểu Phong?

- Đừng gọi tôi như vậy Minh Vũ.

Phong cầm cái ly và liếc Vũ thì cậu lại cười. Vũ nhìn hai người bạn ngồi đối diện kia.

- Hacker của bang toàn là sát thủ cả. Việc này để họ làm là cần thiết.

- Ra vậy. Thế thì phải xem họ làm ăn thế nào rồi.

Phong cười hí hửng. Trong khi hai người này nói chuyện thì hắn-Huỳnh Chấn Thiên Nam vẫn im lặng, lắng nghe nhưng không nói lấy một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.