CHƯƠNG 3
Áo T-shirt màu đen bó sát người bao vây lấy bờ vai dày rộng, cánh tay cùng cơ thể rắn chắc, kể ra người đàn ông này có cả sức mạnh cùng sắc đẹp, tóc vàng tán loạn bao trùm ở trên khuôn mặt tuấn nhã, người say rượu mà cứ như ngủ say. Cho dù chật vật say khướt ngã ở trong hiên cửa như vậy, Cao Tư Đặc vẫn như trước, vẫn là một người đàn ông phi thường hấp dẫn, ánh mắt của Lý Tử Trúc một khắc cũng không thể dời khỏi người Cao Tư Đặc.
Tuy rằng trong căn hộ có máy điều hoà sưởi ấm, nhưng ngủ ở trong hiên cửa cũng sẽ bị cảm mạo, Lý Tử Trúc cố hết sức kéo Cao Tư Đặc đi từng chút từng chút hướng phòng ngủ của anh đi tới, rõ ràng nhìn qua Cao Tư Đặc không cao tráng lắm, như thế nào lại nặng như vậy? Lý Tử Trúc quyết định nếu có cơ hội nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một chút!
Cậu thật vất vả mới đem Cao Tư Đặc ấn chế lên trên giường, Lý Tử Trúc liền đi tới nhà bếp pha một ly trà tỉnh rượu, ở cùng với Cao Tư Đặc mấy ngày nay, Lý Tử Trúc rõ ràng hiểu được tập tính của Cao Tư Đặc, chỉ cần quay trở lại căn hộ của bọn họ, mười lần thì có hết tám lần say mông lung, hai lần còn lại thì giống như hiện tại đây – hoàn toàn là say như chết!
Trà pha xong, Lý Tử Trúc bưng vào phòng ngủ của Cao Tư Đặc, gian phòng này thiết kế trang nhã phối hợp giữa hai màu đen trắng, tựa hồ đây là màu mà Cao Tư Đặc thích nhất, Cao Tư Đặc không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào khu vực riêng tư của anh, Lý Tử Trúc ở trong căn hộ này đã hơn hai tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng ngủ của Cao Tư Đặc, trong căn phòng to lớn này Cao Tư Đặc để vài món gia cụ đơn giản cùng một bộ chiếu phim gia đình đầy đủ, sắc điệu giữa phòng ngủ cùng vách tường giống nhau đều là đen trắng, bốn phía dán đầy những áp phích hình của Cao Tư Đặc hoặc là những cầu thủ tennis nổi danh trên thế giới, xem ra người luôn được mọi người xưng là thiên tài tennis, cũng treo đầy thần tượng của mình quanh phòng như bao người.
“Ô … khát …” Cao Tư Đặc nằm ngủ ở giữa giường, không thoải mái tự cởi bỏ quần áo của chính mình.
Lý Tử Trúc chạy nhanh đi lên trước, nâng Cao Tư Đặc nằm hỗn loạn ở trên giường dậy, chậm rãi uy anh uống xong trà tỉnh rượu, ít nhất như vậy thì ngày mai Cao Tư Đặc tỉnh lại cũng sẽ không bị nhức đầu quá mãnh liệt.
“Thật sự là ngu ngốc, cũng không ngẫm lại chức nghiệp của mình là gì, còn thích uống rượu như vậy, mỗi lần uống rượu, rốt cuộc người không hay ho cùng khổ sở cũng chính là anh, xem buổi sáng ngày mai anh như thế nào giải thích cùng huấn luyện viên …” Nhìn bộ dáng say rượu đến thất thần của Cao Tư Đặc, Lý Tử Trúc có thể tưởng tượng bộ dáng Cao Tư Đặc cau mày bị huấn luyện viên của anh không ngừng quở trách vào buổi sáng ngày mai.
Lý Tử Trúc vừa nghĩ liền cảm thấy vừa tức giận, lại vừa buồn cười, tuy rằng trong miệng không ngừng oán giận, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có một điểm ngọt ngào thản nhiên, bởi vì hiện tại chỉ có cậu mới có khả năng làm bạn cùng chiếu cố Cao Tư Đặc, đây là chuyện mà những người khác không thể làm, Lý Tử Trúc cậu là người duy nhất có thể hưởng lạc thú ấy.
Chuyên chú dừng ở Cao Tư Đặc, làm cho Lý Tử Trúc hồi tưởng lại cảnh hai người gặp nhau ở thôn trấn nhỏ phía bắc Scotland, cho đến nay Lý Tử Trúc cũng không hối hận việc làm đêm ấy, tuy rằng lúc sau Cao Tư Đặc đổi ý cùng nói năng lỗ mãng, nhưng cũng không thể đã kích được cậu, có thể ở cùng với người mình yêu là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.
[Ai…Tuy rằng lúc ấy Cao Tư Đặc đem mình lầm tưởng thành một người khác, nhưng ít ra chính mình mượn hiểu lầm này mà giữ lại được anh ấy.]
Nhớ lại vận may một đêm lãng mạn, hai gò má của Lý Tử Trúc bắt đầu nóng lên. Bởi vì được chính người mình yêu ôm lấy mình là phi thường hạnh phúc….
Bỗng nhiên, Cao Tư Đặc mở hai mắt, ánh mắt vô thần đã có chút mãnh liệt, gắt gao nhìn thẳng mặt Lý Tử Trúc, ánh mắt chuyên chú kia giống như nhìn xuyên thấu lòng cậu, làm cho Lý Tử Trúc ngồi ở bên giường có điểm thẹn thùng không biết làm sao, chợt nghĩ tới Cao Tư Đặc đã từng cảnh cáo yêu cầu chính mình không thể đi vào phòng này, Lý Tử Trúc xoay người rời đi, muốn mượn cớ rời đi này để tránh đi cái nhìn chăm chú đến chết người kia của Cao Tư Đặc.
“Tôi … tôi rời đi ngay, bởi vì anh say … cho nên tôi mới …” Ngay tại lúc Lý Tử Trúc hoang mang rối loạn đối với Cao Tư Đặc giải thích, đột nhiên lại bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh ngã lên trên giường.
Lý Tử Trúc giật mình kinh hồn, đến lúc cậu hồi hồn mới rõ ràng phát hiện chính mình đã nằm ở trong lòng Cao Tư Đặc, tay phải Cao Tư Đặc không ngừng vỗ về từ trán xuống mái tóc đen của cậu, mà tay trái tắc ôm thắt lưng cậu, hơi thở của anh tràn ngập tà mị phả lên trên mặt Lý Tử Trúc.
Tươi cười tràn ngập tà ác, đôi mắt xanh thâm thuý như hải dương, hơn nữa hơi thơ hỗn loạn dày đặc mùi rượu phun lên trên mặt Lý Tử Trúc, làm cho cậu nhất thời quên luôn hô hấp, quên luôn cậu phải rời khỏi, quên luôn cậu phải đẩy người đàn ông nằm trên người mình ra.
Đầu Lý Tử Trúc trở nên trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được hương vị của Cao Tư Đặc tràn ngập toàn bộ trong xoang mũi của mình cùng tia hút hồn mãnh liệt của đôi mắt xanh nước biển.
Ngay tại lúc Lý Tử Trúc trầm tuý ở trong mị lực của Cao Tư Đặc, đột nhiên từ trong đôi mắt xanh nước biển ấy cảm nhận được loại dục vọng làm người ta hít thở không thông, nguyên bản đôi mắt màu xanh nhạt như biển, biến thành sắc thái màu xanh đậm tràn ngập dục vọng. Điều này làm cho Lý Tử Trúc cảm thấy chính mình giống như linh dương bị mê hoặc liều mạng chạy tới trước mặt sư tử, mặc dù tinh tường biết trước vận mệnh của mình sắp sửa bị cắn nuốt đau đớn.
“Cao Tư Đặc, buông tay …”
Lý Tử Trúc giãy dụa cố gắng tránh ra khỏi sự kiềm chế của Cao Tư Đặc, nhưng vô luận cậu dùng sức giãy dụa như thế nào, vận mệnh của hai tay vẫn như trước không thể thoát khỏi chế trụ của tay trái Cao Tư Đặc, Lý Tử Trúc biết sức của mình nhất định đánh không lại Cao Tư Đặc, người luyện tập thể thao nghiêm khắc từ xưa đến nay, hơn nữa anh còn thuận tay trái, ngay tại lúc cậu không biết như thế nào cho phải, tay phải Cao Tư Đặc chế trụ cái ót của cậu, anh đưa mặt áp hướng cậu đi tới.
Giây tiếp theo, hai đôi môi chạm nhau, Lý Tử Trúc biết chính mình bị Cao Tư Đặc hôn trụ, ngay tại giây phút đôi môi Lý Tử Trúc bị ngăn chận, cậu buông tha hết thảy giãy dụa, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng, chỉ có thể mặc cho Cao Tư Đặc kia với hơi thở ồ ồ dùng đầu lưỡi khai mở hai khớp hàm nhắm chặt của cậu, đưa đầu lưỡi của anh xâm nhập sâu vào trong miệng của cậu, cùng với đầu lưỡi của cậu giao triền đùa giỡn.
“Ngô……”
Lúc Lý Tử Trúc thật vất vả muốn hô hấp, hương vị đàn ông cùng mùi rượu đập vào trong xoang mũi của cậu, làm cho Lý Tử Trúc cảm thấy chính mình yếu ớt cùng hít thở không thông, trong lúc cùng đầu lưỡi Cao Tư Đặc dây dưa, Lý Tử Trúc không khỏi rùng mình một cái, lúc này đây anh lại đem cậu trở thành ai?
Đó là kinh nghi cùng sợ hãi trong lòng cậu, tâm tình phức tạp hỗn loạn vui sướng cùng khát cầu, sau khi nụ hôn chấm dứt mang đầy ý tứ hàm xúc giữ lấy, Lý Tử Trúc chỉ có thể hư thoát ngã vào trên giường không ngừng thở hào hển ….
Cao Tư Đặc lại một lần nữa hôn cậu! Lúc này trong đầu cậu đã hoàn toàn thanh tỉnh, cậu biết Cao Tư Đặc lại đem chính mình trở thành người khác nên mới hôn cậu, nhưng Lý Tử Trúc càng không thể lý giải được vì sao chính mình biết rõ trong mắt Cao Tư Đặc không có mình, người anh muốn cưới cũng không phải là mình, nhưng trong lòng cậu không thể không cảm thấy hạnh phúc, tại sao lại như thế này? Lý Tử Trúc càng ngày càng không thể lý giải được bản thân mình, hiện tại cậu cảm thấy cả người mình khô nóng khó nhịn.
Mặc dù Lý Tử Trúc không phải mới nếm thử tư vị ***, nhưng đối mặt cao thủ tình trường như Cao Tư Đặc cũng chỉ có thể buông tay đầu hàng, chỉ có thể ngốc lăng say mê hưởng thụ ấm áp từ trên thân thể Cao Tư Đặc truyền đến.
“Yuki, em là của anh …” Bên tai Lý Tử Trúc vang lên thanh âm trầm thấp lại thảm nhẫn đến mức tận cùng của Cao Tư Đặc, trong âm thanh đó còn kèm theo *** nóng cháy của Cao Tư Đặc, hơi thở nóng rực phun ở bên cổ cậu, nhưng nó chỉ làm cho tâm của Lý Tử Trúc lại chìm vào đáy cốc, khô nóng đầy người dần dần biến mất.
“Buông ra!” Cảm giác đau đớn mãnh liệt, làm cho toàn thân Lý Tử Trúc cứng ngắt, giây phút này cậu vô pháp có thể tiếp tục ở bên cạnh Cao Tư Đặc, hiện giờ cậu thầm nghĩ tránh xa, tránh thật xa khỏi Cao Tư Đặc.
Lý Tử Trúc ra sức chống cự, liền rước lấy một tràn âm thanh thấp chú không vui: “ Đáng chết…”
Lý Tử Trúc phản kháng, ngược lại làm cho Cao Tư Đặc nổi nóng, dục phát sâu sắc muốn giữ lấy thiên hạ dưới thân, Cao Tư Đặc say rượu sớm đã đem lý trí phao ra sau đầu, không để ý đến phản kháng kịch liệt của Lý Tử Trúc, động tác thô bạo cởi bỏ quẩn áo trên người Lý Tử Trúc, theo đó lộ ra làn da loã lồ tuyết trắng, Cao Tư Đặc cuồng bạo vừa hôn vừa cắn vừa mút ở trên làn da mịn màng ấy, một lòng muốn lưu lại đầy ấn ký của chính mình.
“Bình tĩnh, tôi không phải Yuki, tôi là Lý Tử Trúc, anh nhìn rõ đi …” Cao Tư Đặc hoàn toàn không nghe được tiếng thét chói tai của Lý Tử Trúc, điên cuồng thoát đi quần áo sở hữu trên người Lý Tử Trúc, tay trái của anh tiếp tục áp chế Lý Tử Trúc không ngừng giãy dụa phản kháng, một tay kia nhanh chóng cởi ra nút thắt cùng khoá khéo trên quần bò, tiếng nói trầm thấp giống như tuyên cáo quyền sở hữu : “Em là của anh …. Em là của anh ….”
Anh vừa nói vừa cưỡng chế đem hai chân Lý Tử Trúc mở rộng triệt để, hạ thấp thắt lưng của mình xuống, cùng đem nóng rực căng cứng của chính mình đỉnh nhập vào trong cơ thể của Lý Tử Trúc ….
“A…… Đau…… Cao Tư đặc, đau quá!” Hạ thể Lý Tử Trúc bị mãnh liệt đâm thủng làm cho cậu đau đớn kịch liệt cùng nỗi thống khổ trong ngực khiến cho cậu cơ hồ ngất đi.
“Đáng giận, em không được cự tuyệt anh!” Không âu yếm cùng chuẩn bị trước, Cao Tư Đặc căn bản không thể thuận tiện tiến vào Lý Tử Trúc, càng chướng ngại như vậy càng làm cho Cao Tư Đặc thêm giận dữ không thể át.
“Yuki, anh đã nói không cho phép em cự tuyệt anh…” Cao Tư Đặc đối với Lý Tử Trúc thống khổ mặt nhăn thành một đoàn rống giận.
Dường như nóng lòng chứng mình quyền sở hữu của chính mình, Cao Tư Đặc rút nam vật của mình ra, lấy ngón tay thô bạo đâm xuyên vào tư mật Lý Tử Trúc trừu sáp hai cái, rồi lại một lần nữa mạnh mẽ đỉnh nhập vào trong cơ thể Lý Tử Trúc.
“Tôi không phải Yuki, đau quá … tôi đau muốn chết!” Lý Tử Trúc thống khổ kêu gào, hạ thể bị mãnh liệt cứng ngắt triệt khai, như bị người ta dùng lưỡi dao hơ nóng đâm thủng, nóng rực cực nóng mang theo đau nhức, Lý Tử Trúc không hề cảm thụ được một chút ngọt ngào như lần đầu, giờ phút này chỉ là thống khổ vô tận cơ hồ muốn phá nát cơ thể cậu, Cao Tư Đặc không có một tia ý tứ dừng lại, luật động chưa từng gián đoạn, làm cho Lý Tử Trúc lún sâu vào bên trong tra tấn vô chừng mực, giống như đang ở trong tu la giới, cảm thấy như tất cả nội tạng trong cơ thể cũng bị Cao Tư Đặc đâm thủng tàn phá, cậu cố gắng ngậm chặt miệng, nghĩ muốn ngừng cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt đang trào lên trong cổ họng, mà Cao Tư Đặc đối với chính mình mang đến thông khổ cùng giày vò cho Lý Tử Trúc không hề sở giác, anh cứ theo khát vọng của thân thể, không ngừng trừu sáp, hung mãnh va chạm vào trong cơ thể Lý Tử Trúc ….
Loại thống khổ mãnh liệt này, làm cho Lý Tử Trúc khóc không thành tiếng: “Cao Tư Đặc …. Cầu anh … dừng lại … ô … cầu anh dừng lại ….”
Đối với thanh khóc cầu xin thê thảm của Lý Tử Trúc, Cao Tư Đặc như bị lạc đi tâm trí, hoàn toàn không có nghe vào tai, anh vẫn như trước, luận theo bản năng thân thể của chính mình, không ngừng va chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Lý Tử Trúc.
Dưới động tác trừu sáp cuồng bạo, Lý Tử Trúc cũng không còn khí lực để giãy dụa hay van xin, tuỳ ý Cao Tư Đặc hồ loạn va chạm, cậu chỉ có thể gắt gào ôm lấy Cao Tư Đặc trên người, hy vọng chính mình sẽ không bị Cao Tư Đặc va chạm phá thành mảnh nhỏ.
Lý Tử Trúc sắp tới cực hạn ngất đi, thì cảm giác được tiếng thở dốc dồn dập của Cao Tư Đặc, từng có một lần kinh nghiệm nên cậu biết, rất nhanh sẽ được giải thoát rồi, quả nhiên sau một tiếng gầm nhẹ, một cỗ nóng rực phun ở trong cơ thể cậu, trận thể nghiệm này vừa dài vừa lâu mà cũng vô cùng thảm bạo rốt cuộc đã xong.
Một cỗ sức nặng trầm trọng đè lên thân hình đau đớn không chịu nổi của Lý Tử Trúc, Cao Tư Đặc sau khi phát tiết xong dục vọng của mình, cứ như vậy ngã lên trên người Lý Tử Trúc ngủ say, [rốt cuộc cũng đã xong], đây là ý thức cuối cùng của Lý Tử Trúc trước khi bị hắc ám bao phủ.
—————-
Mặt trăng trong đêm khuya bị mây đen che khuất, Lý Tử Trúc mặc cho gió lạnh đầu mùa xuân thổi loạn trên trán của chính mình, cậu kéo kéo áo khoác màu đen trên người, nhiệt độ thời tiết thấp làm cho thân thể càng ngày càng lạnh như băng, cậu đứng ở trước quá bar Recall, hít thật sâu một hơi, liền đi tới đẩy cửa tiến vào bên trong quán bar ồn ào náo nhiệt.
“Bamboo, cậu đã tới …” Tửu Bảo nhiệt tình tiếp đón Lý Tử Trúc.
“Đại Hải…. hôm nay nhiều việc chứ …” Tuy rằng bên ngoài thời tiết không tốt lắm, nhưng cũng không có ảnh hưởng một chút tới không khí vui vẻ của mọi người ở đây. Bên ngoài mặc dù gió lạnh đến xương, nhưng việc làm ăn của Recall vẫn phi thường tốt như trước, vẫn lục tục có người đi vào Recall.
“Hôm nay đương nhiên nhiều việc rồi, nếu mỗi ngày cậu đều đến, tôi đây mỗi ngày đều sẽ rất nhiều việc, nói như vậy không chừng tâm tình lão đại sẽ tốt hơn sẽ tăng lương cho tôi!” Người được gọi là Tửu Bảo Đại Hải đang ảo tưởng tốt đẹp….
“Nhưng là tôi chỉ có thể đến vào cuối tuần thôi!” Ban ngày là luật sư Lý Tử Trúc, nhưng đến buổi tối vào mỗi cuối tuần cậu đều dùng tên giả là Bamboo đến Recall để hát trên ba giờ, lúc mới bắt đầu cũng không có bao nhiêu người để ý đến bộ dạng ca sĩ bình thường của cậu, nhưng thời gian dài tiếng hát của Lý Tử Trúc vừa độc đáo, vừa trong trẻo, lại hơi hơi mang theo chút u buồn thản nhiên đã thu hút rất nhiều người, càng ngày càng nổi danh. Hôm nay có rất nhiều người vì nghe cậu hát mà tới. Nguyên bản việc làm ăn của Recall đã rất tốt, nhưng cuối tuần có Lý Tử Trúc đến hát thì càng bận rộn hơn.
“Đại Hải, cậu nhàn hạ nhỉ?” Người vừa tới là ông chủ King của Recall.
“Gorilla Boss (tinh tinh lão bản), tôi không có nhàn hạ, tôi đang nỗ lực giúp cho việc làm ăn của quán bar tốt hơn mà.”
“Phải không?” King hơi hơi chọn mi, rõ ràng thái độ đối với lời nói của Đại Hải là hoài nghi.
“Đó là đương nhiên, bằng không anh có thể hỏi Bamboo? Tôi nói cậu ấy một tuần đến vài ngày, như vậy việc làm ăn sẽ rất tốt…” Đại Hải tự tin tràn đầy nói.
Ông chủ của Recall là người Mỹ với thân thể phi thường cường tráng, Tửu Bảo Đại Hải cùng Lý Tử Trúc giống nhau đều là người Phương Đông, mặc dù không tính là thấp bé, nhưng đứng ở trước mặt ông chủ cao 1m97, liền trở nên rất nhỏ! Hơn nữa ông chủ lại là người phi thường thích vận động, thể trạng cường tráng hơn nữa cơ bắp cuồn cuộn chẳng khác nào như hoàng mao đại tinh tinh. Đó là vì sao Tửu Bảo Đại Hải đối với ông chủ King gọi là Gorilla.
Nickname của ông chủ bởi vậy mà có, bất quá dường như King cũng không để ý, bất quá mà nói như vậy cũng tốt đối với Đại Hải, bởi vì từng có người dám kêu ông chủ là Gorilla đến nay vẫn còn ở tại bệnh viện chưa cho đi ra.
“Bamboo, sắc mặt của cậu không tốt lắm, không thoải mái sao?” từ khi Lý Tử Trúc tiến vào quán bar, King liền phát hiện cậu có vấn đề, sắc mặt quá mức tái nhợt, đi đường không quá ổn, tựa hồ một trận đại phong là có thể đem cậu thổi bay.
“Không có việc gì, gần đây nhận một vụ kiện tụng hơi có chút rắc rối.” Tuy đây cũng là nguyên nhân làm cho sắc mặt Lý Tử Trúc không tốt, nhưng không phải là nguyên nhân chính.
“Công việc tuy rằng quan trọng, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể! Nghỉ ngơi một chút đi, một giờ nữa là buổi biểu diễn của riêng cậu.” Bề ngoài King có vẻ tục tằng, nhưng tâm tư phi thường tế nhị, nhìn biểu tình Lý Tử Trúc có thể thấy được, nhưng anh ta không nghĩ nói ra …
“A… không cần lôi kéo tôi, tôi còn có chuyện muốn nói cùng Bamboo…” Nhìn King kéo Đại Hải hướng mặt sau quầy bar đi đến, Lý Tử Trúc cười một nụ cười thiện ý.
Ngồi ở phòng nghỉ sau hậu trường, Lý Tử Trúc vô thức nhớ về chuyện xảy ra đêm qua, sau khi Cao Tư Đặc say rượu ép buộc cậu, mặc cho cậu kêu gào van xin, anh vẫn theo bản năng phát tiết chính dục vọng của mình, cao trào qua đi anh gục trên người cậu, mà chính cậu cũng đến giới hạn chịu đựng mà ngất đi, trong mê man tỉnh lại, bên người cậu đã không có một bóng người, chỉ còn lại một mảnh lạnh như băng, theo dấu vết hỗn loạn bên giường xem ra Cao Tư Đặc sau khi khôi phục ý thức có bao nhiêu kích động cùng hối hận, cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, sau một đêm say rượu hoan ái, chỉ có thể thương xúc trốn chạy.
.
Toàn thân Lý Tử Trúc đau đớn không chịu nổi, may mắn hôm nay là cuối tuần, bằng không để Mai Lý nhìn thấy hình dạng cậu bây giờ sẽ giống như bà mẹ già lãi nhãi không để yên… Chịu đựng thân thể cùng tâm lý đau đớn, Lý Tử Trúc cố gắng tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng ngủ của Cao Tư Đặc, tới phòng của cậu ngã lên chính giường của mình, tuy rằng thân thể rất đau cùng mệt mỏi, nhưng ý thức lại dị thường thanh tỉnh.
“Bamboo, đến phiên cậu…” tiếng gọi cao vút đánh gãy suy tư của Lý Tử Trúc.
“Đến ngay …” Cố nén tâm tư chua xót, Lý Tử Trúc ngồi vị trí đặc biệt mà Recall thiết kế riêng cho cậu, khinh trưởng ngón tay, thuần thục điều chỉnh âm cho ghi-ta.
Nương theo âm nhạc đem đoạn tình yêu làm cõi lòng người ta tan nát nhắn dùm cấp thế nhân “Đây là bài hát đầu tay của một nhạc sĩ chưa có tên tuổi vừa mới hoàn thành, hy vọng sau khi tôi hát xong, mọi người sẽ cũng giống như tôi thích cậu ấy … đem nhạc sĩ vô danh này truyền đi khắp nơi cho mọi người cùng biết …”
Tiếp theo, âm thanh ôn hoà mà trầm thấp của đàn ghi-ta cùng tiếng hát của Lý Tử Trúc vang lên, khách nhân trong quán bar không tự giác mà bắt đầu nín lặng, kia nam âm độc đáo mang theo u buồn thản nhiên, nương theo âm nhạc đem đoạn tình yêu làm người ta tan nát cõi lòng nhắn dùm cấp thế nhân.
“Ngã tư đường tĩnh mịch, góc đường không bóng người, anh như làn gió thoáng gặp qua.
Ánh mắt lạng lùng, giương mặt lạnh như băng, rét lạnh ấy đem thân ảnh của em vùi lấp.
Góc đường yên tĩnh, dung nhan xa lạ, cõi lòng rét lạnh.
Trời cao bắt đầu đổ tuyết trắng.
Vươn hai tay muốn chạm vào bông tuyết xinh đẹp kia, nhưng chỉ chạm đến một mảnh nước lạnh như băng, rét lạnh chảy xuôi qua đầu ngón tay.
Mở hai tay ra nghĩ muốn ôm anh vào lòng, nhưng chỉ ôm lấy được ảo ảnh của anh.
Em phải như thế nào mới có thể nâng lên bông tuyết trắng?
Em phải như thế nào mới có thể lưu lại được bóng dáng của anh?
Đây là lần đông tuyết rơi cuối cùng, sau băng tuyết này chính là mùa xuân, nhưng đông tuyết đã che phủ kính lòng em, đến khi nào em mới có thể nghênh đón được mùa xuân của anh…”
Tiếng ghi-ta kết thúc, đau thương cùng bất đắc dĩ trong tiếng hát thật lâu cũng không thể lắng xuống, đồng dạng như tình yêu vô vọng kia của Lý Tử Trúc, quấn quanh trong lòng của mỗi người khi nghe được tiếng hát của cậu.
“Gorilla boss, Bamboo hát thật đau thương, chỉ có người không hạnh phúc mới có thể viết ra bài hát như vậy!” Đại Hải chống đầu ghé vào mặt trên quầy bar, nhìn Lý Tử Trúc biểu diễn ở xa xa.
“Tiểu quỷ, cậu nghĩ nhiều quá. Còn không mau làm tốt công việc đi.” King đứa lên ngón tay dùng sức bún một chút lên đầu Đại Hải.
“Nga…” Đại Hải đưa ra vẻ mặt vô tội, xoa xoa nơi mình bị bún đau, hướng quầy bar bên kia bước tới.
“Hi, xin hỏi anh cần dùng loại thức uống nào?” Quầy bar bên kia có một người đàn ông mang kính mát, mặc dù kính mát che hơn nữa khuôn mặt của người này nhưng theo những bộ phận nhỏ lộ ra cũng có thể khẳng định người đàn ông này rất tuấn mỹ, từ khi tiến đến quầy bar đến bây giờ đều không có bỏ kính mát xuống, Đại Hải nhiệt tình phục vụ người đàn ông thần bí này.
Thấy người đàn ông này không có hưởng ứng mình, Đại Hải liền đưa lên một ly cocktail đặc trưng của Recall, người đàn ông thần bí cũng không có cự tuyệt ý tốt của Đại Hải.
“Cám ơn, cậu ấy mỗi ngày đều tới sao?” Đây là lần đầu tiên người đàn ông thần bí nói chuyện với Đại Hải.
“Anh nói Bamboo sao?” Kính mát chặn lại ánh mắt của người đàn ông thần bí, nhưng theo hướng hất mặt của anh ta, xem ra đang hỏi Lý Tử Trúc còn đang biểu diễn.
“Ân…” Không có quay đầu lại, gật đầu xem như hưởng ứng đi.
“Bamboo chỉ có mỗi buổi tối cuối tuần mới có thể đến.” Sau đó người đàn ông thần bí như trước ngồi ở nơi khuất nhất của quầy bar, không cùng nói chuyện với bất luận kẻ nào, quanh thân thể người đàn ông thần bí này phát ra hơi thở lạnh băng, làm cho mọi người muốn tới làm quen đều ngần ngại lùi bước.
Diễn xuất ba giờ rất nhanh liền trôi qua, Lý Tử Trúc không mấy lưu luyến những lời tán thưởng của mọi người liền rời đi khán đài, tiếp nhận ly nước trái cây từ Đại Hải, nói xong lời cám ơn liền theo cửa sau của quán bar biến mất, đợi đến khi Đại Hải nhìn lại người đàn ông ngồi ở góc tối kia, nơi đó đã không có một bóng người, chỉ để lại trên quầy bar tờ tiền màu lục.
Lý Tử Trúc chậm rãi bước trên ngã tư đường Queen, cũng không có nhiều người lắm chú ý tới thân ảnh bình thường này.
“Bamboo?” Ở cuối góc quẹo ngã tư đường, Lý Tử Trúc bị thanh âm này gọi lại. Quay đầu, giống như bị điện giật, trì trệ không tiến tới.
“Anh tìm em thật lâu, tuy rằng em thay đổi tên, nhưng thanh âm này cùng với đau thương vĩnh viễn không phai mờ đi kia là sẽ không thay đổi!” Người gọi Lý Tử Trúc, chính là người đàn ông thần bí ngồi ở góc khuất trong quầy bar ban nãy.
“Anh?” Kính mát chặn đi tầm mắt của Lý Tử Trúc, một cái tên hiện lên trong trí nhớ, thật không ngờ qua lâu như vậy vẫn là bị người đó tìm được.
“Đúng, như em đã nghĩ, chính là anh!” Đem kính mát to lớn trên mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt như đao khắc bàn cương nghị.
“Phỉ Lợi Khắc Tư, đã lâu không gặp!” Lý Tử Trúc mỉm cười vươn hai tay, nhào vào trong lòng người đàn ông này.
“Đúng vậy, em nhớ anh không?” Mùi hương quen thuộc cùng cánh tay rắn chắc gắt gao ôm lấy Lý Tử Trúc. Trên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông này hiện ra sự ôn nhu hiếm thấy.
“Đương nhiên nhớ anh …” Lý Tử Trúc như đứa nhỏ ở trong lòng Phỉ Lợi Khắc Tư làm nũng.
“Nhớ anh, vì sao không trở lại tìm anh.”
“Phỉ Lợi Khắc Tư, em ……”
“Quên đi, em hiện tại đang ở nơi nào? Trừ bỏ tên Bamboo này, Lý Tử Trúc cũng là của em đúng không? Tử Trúc? Tên này anh thực thích, cây trúc rất mềm dẻo, rất giống với cá tính của em, có lẽ tên này mới thích hợp với em hơn.”
“Phỉ Lợi Khắc Tư, anh làm sao có thể tìm được em?” Nơi ở của Phỉ Lợi Khắc Tư cách nơi của cậu khoảng nửa vòng trái đất, có lẽ sự nghiệp của Phỉ Lợi Khắc Tư vài năm nay mở rộng hơn, cũng đã vươn đến nơi này.
“Này cũng thực khéo, mấy tháng trước có một bộ hạ của anh đến đây hoạt động, bất hạnh bị bắt, luật sự của anh cùng pháp viện trao đổi thật lâu mới có thể đem hắn ra ngoài, ngay tại thời điểm hắn rời đi, hắn thấy em từ đại sảnh khác bước ra, liền thông tri cho anh….” Phỉ Lợi Khắc Tư không phải là người thường, anh ta là lão đại của băng nhóm mafia ở Italy.
“Nga.. Chúng ta đổi nơi khác để tán gẫu đi …” Lý Tử Trúc lôi kéo cánh tay của Phỉ Lợi Khắc Tư hướng về phía trước mà đi.
“Uh, Nơi anh ở hiện tại cũng cách nơi này không xa lắm …” Phỉ Lợi Khắc Tư đến NewYork là vì muốn tìm Lý Tử Trúc, cho nên anh ta cho người điều tra nơi làm việc của Lý Tử Trúc, sau đó mua một căn hộ gần đó, làm như tạm thời ở lại vì công việc, lấy thân phận mẫn cảm kia của anh ta, thật sự không an toàn khi ở lâu dài tại trong khách sạn.
“Uh…” Lý Tử Trúc theo ý của Phỉ Lợi Khắc Tư, đi đến nơi của anh ta, bọn họ đã nhiều năm không gặp, nên có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, đối với Lý Tử Trúc mà nói, rốt cuộc ở trong ngày không vui vẻ này, cũng tìm ra được một ít chuyện làm cho cậu cao hứng.
“Phỉ Lợi Khắc Tư, anh sẽ ở lại đây trong bao lâu?” Lý Tử Trúc thoải mái dựa vào trên người của người bạn cũ, hỏi.
“Sẽ không quá lâu, nơi đó vẫn cần anh quản lý, luôn luôn có một ít chuyện lộn xộn xảy ra, nếu tìm được em rồi, thỉnh thoảng khi anh có thời gian sẽ đến đây thăm em. Àh, có một vài chuyện em cần phải chú ý một chút, gần đây có phải em đang nhận một vụ kiện có điểm mẫn cảm? Mafia ở đây tựa hồ đang nhòm ngó tới em.”
“Có sao?” Lý Tử Trúc ngẫm nghĩ trong đầu xem vài vụ kiện tụng đang nhận trong tay mình, dường như không có cái nào liên quan đến mafia.
“Em phải cẩn thận một chút, anh sẽ sắp xếp vài người âm thầm bảo hộ em, nhưng nước xa không thể cứu lửa gần, em vẫn nên cẩn thận một chút mới an toàn!” Phỉ Lợi Khắc Tư sờ sờ đầu Lý Tử Trúc.
[Thật không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, mà tình cảm của mình đối với em ấy cũng không phai nhạt một chút nào, nhưng đồng thời cũng làm cho mình phi thường hiểu được tâm tư của Tử Trúc vĩnh viễn cũng không có khả năng đặt ở trên người mình, bằng không năm đó em ấy cũng sẽ không rời đi bên người mình.]
“Em sẽ cẩn thận!” Đối với quan tâm của người bạn cũ, Lý Tử Trúc phi thường vui vẻ, thời gian mặc dù có thể thay đổi hết thảy sự vật, nhưng tình cảm cũng sẽ không theo thời gian trôi đi mà phai nhạt.
“Tử Trúc, quan hệ của em cùng Cao Tư Đặc tốt lắm sao? Trong văn kiện thủ hạ của anh đưa cho anh ghi rằng các người đang ở chung với nhau?” Phi Lợi Khắc Tư vẫn không nhẫn nhịn được, đây là mục đích chính mà anh ta tới đây lần này.
“Ân… Chúng ta xem như bạn bè đi! Em tạm thời ở tại nơi đó!”
[Có một số việc vẫn không nên cho Phỉ Lợi Khắc Tư biết, nếu cho anh ấy biết tất cả những chuyện Cao Tư Đặc đã làm với mình, anh ấy nhất định sẽ giết Cao Tư Đặc, Phi Lợi Khắc Tư cùng Cao Tư Đặc là những người mình yêu quý, mình không muốn nhìn thấy bọn họ vì mình mà bị bất kỳ thương tổn nào.]
“Vậy là tốt rồi, không bằng em tìm thời gian rảnh dọn đến nơi này ở đi, như vậy khi anh tới đây, anh vẫn có thể chăm sóc em….” Nhìn thấy đôi mắt Lý Tử Trúc có tia bất an, Phỉ Lợi Khắc Tư lại càng phát ra cảm giác cậu đang có chuyện gạt mình.
[Bất quá cũng không nên nhất thời nóng vội, Tử Trúc, chúng ta sẽ có thời gian từ từ hiểu nhau hơn.]
“Không được, em ở nơi đó đã có chút quen rồi, với lại em cũng vừa chuyển đến nơi đó không lâu, lười lại di chuyển….” Lý Tử Trúc nhẹ nhàng bâng quơ trả lời vấn đề này.
“Uh, anh cũng không miễn cưỡng em….” Phỉ Lợi Khắc Tư mỉm cười, thân mật nhìn Lý Tử Trúc.
Nhìn Phỉ Lợi Khắc Tư ôn nhu đối mặt chính mình, Lý Tử Trúc thầm ao ướt – nếu Cao Tư Đặc có thể có một nửa ôn nhu của Phỉ Lợi Khắc Tư là tốt rồi, ở thời điểm Cao Tư Đặc đòi hỏi dục vọng với mình, anh đều gọi tên cùng hy vọng ân ái là một người khác, Lý Tử Trúc thực không biết hành vi của Cao Tư Đặc đây là có ý thức hay là vô ý thức. Khi anh đem tình cảm của anh đối với người kia rót vào trong người của cậu, Lý Tử Trúc đều có một loại cảm giác không thể áp chế bi ai cùng tuyệt vọng, nghĩ muốn khóc thật to lên, lại biết là không thể, cho dù bi thương như thế, nhưng Lý Tử Trúc lại vẫn có một cảm giác cao hứng vì có thể cùng Cao Tư Đặc kết hợp thành nhất thể, không có âu yếm ôn nhu, không có những nụ hôn ngọt ngào, cái gì cũng đều không có, chỉ có duy nhất là phát tiết dục vọng, nhưng Lý Tử Trúc vẫn yêu sâm đậm Cao Tư Đặc, về điểm này là vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.