Thân Đồ Thành cầm điện thoại trong tay cố gắng rọi đèn xuống bên dưới,
ánh sáng rất yếu ớt, ngay cả vách hố cũng rất mơ hồ. Nước mưa chảy dọc
theo trán khiến hắn không thể mở mắt.
Bây giờ hắn nên xuống dưới ngay hay là trước tiên đợi tiểu nhân sâm đến tìm hắn?
Bên dưới hố đã không còn nghe thấy tiếng vang của ba người. Thân Đồ Thành
đang do dự thì sau lưng có người kéo góc áo của hắn, Thân Đồ Thành quay
đầu nhìn thấy một đứa bé gái chừng mười tuổi đứng trong làn mưa to, trên người vẫn mặc đồ bệnh nhân, xung quanh người mù mịt hơi nước, nhưng lạ
lùng là cả người không thấy bị ướt chút nào, tựa như trong khoảnh khắc
nước mưa chạm tới cô bé thì đã lập tức bốc hơi, gương mặt của bé gái bị
che phủ dưới lớp sương mù lộ ra nụ cười vui vẻ: “Anh ơi, em tới tìm anh
nè”.
“Ừ”. Thân Đồ Thành ôn hòa nói, “Anh muốn em tìm giúp anh hai thứ”.
“Em biết anh muốn tìm gì rồi”. Bé gái cười hi hi nói, “Chỉ có mỗi em mới tìm được thôi đó…”.
Thân Đồ Thành nghe vậy liền cười rộ lên, đưa tay sờ đầu cô bé: “Đi thôi”.
Cô bé đang đứng trước mặt Thân Đồ Thành thoáng cái chui vào bùn đất, chỉ
lộ ra cái đầu: “Anh có muốn em đưa anh xuống dưới không? Bên trong cái
hố kia có bảo bối đó…”.
“Cám ơn em”. Thân Đồ Thành thuận tay bẻ hai nhánh cây, “Tự anh xuống được rồi”.
“Vậy lát gặp lại nhé!”. Cô bé cười hì hì rồi cả người chui vào trong đất.
Thân Đồ Thành thử độ cứng của hai nhánh cây, hắn hít sâu một hơi, thả người nhảy xuống cái hố sâu đen nhánh kia.
Môi trường trong hố rất bẩn, Thân Đồ Thành nín thở, một tay dùng sức cắm
nhánh cây vào vách hố, cành cây trượt xuống vài tấc khi chống đỡ trọng
lượng của hắn, hắn cắm nhánh cây còn lại vào bên kia vách hố… Sau đó cứ
như vậy mà trượt xuống, rất nhanh hắn đã đến được đáy hố.
Mới vừa đặt chân xuống đất, hắn liền cảm thấy bùn đất dưới chân rất xốp, hắn
ngẩng đầu, đập vào mắt là một màn xám đen, dĩ nhiên không nhìn thấy
miệng hố. Phảng phất như đã đi vào một thế giới khác, mưa không hề rơi
được xuống đây, ngay cả tiếng mưa trời long đất lở cũng không nghe thấy.
Đáy hố rất rộng rãi, bốn phía tối om vì ánh sáng không thể chiếu đến, Thân
Đồ Thành theo bản năng bày ra tư thế phòng bị. Đám người Cao Kiệt cứ như đã biến mất vào hư không, Thân Đồ Thành tìm kiếm xung quanh nhưng chỉ
nhìn thấy thẻ chứng nhận cảnh sát của Cao Kiệt. Cũng bởi vì cái thẻ này, hắn phát hiện có một phiến đá màu xanh đen được chôn dưới bùn đất.
Phiến đá có màu sắc rất kỳ lạ, dài rộng chừng hai mét, ở giữa có một đồ đằng, bốn góc khắc chữ chi chít. Thân Đồ Thành cẩn thận quan sát một hồi, hắn phát hiện những con chữ nhỏ này thuộc về thời Tần, sử dụng phương thức
hai loại Âm Dương khắc, phần Dương khắc là hai đoạn kinh văn, trong trí
nhớ của Thân Đồ Thành, nó hẳn được sử dụng để giam cầm linh hồn và trấn
áp ác quỷ. Còn phần Âm khắc là một đoạn tự bạch, đại ý là: Ta dùng linh
hồn của ta giao dịch với ma quỷ, ta nhận được thứ ta muốn nhất, sau khi
ta chết, ta giữ đúng lời hứa, ở tại đây canh giữ thần minh của hắn.
Xem xong đoạn chữ nhỏ, Thân Đồ Thành lại đến gần để quan sát đồ đằng. Chủ
thể chính của đồ đằng chính là một con vật tựa như rùa _____ sở dĩ nói
“tựa như” là bởi vì miệng của con “rùa” này có hình dáng của mỏ chim
ưng, người điêu khắc chạm trổ vô cùng sắc sảo, khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy sợ hãi. Nhưng một điểm khác khiến Thân Đồ Thành cảm thấy
rất kỳ quái là phần đuôi của con “rùa” này rất dài, dài đến quấn vài
vòng quanh người nó… Toàn bộ đồ đằng trông rất sống động, tựa như một
giây tiếp theo nó sẽ cử động vậy.
Vào lúc này, thủy châu trong
tay đột nhiên phát ra ánh sáng thủy lam rực rỡ, ánh sáng từ từ lan rộng, trong phút chốc đã chiếu sáng toàn bộ đáy hố, mãi đến mấy phút sau mới
dần dần giảm xuống. Khi ánh sáng đã hoàn toàn biến mất, Thân Đồ Thành
nhìn thấy Cố Phán Hảo mang sắc mặt tái nhợt quỳ gối trước cái đồ đằng kỳ quái kia.
“A Hảo!”. Thân Đồ Thành vội vàng ôm người vào lòng.
Cố Phán Hảo quay về phía Thân Đồ Thành mỉm cười, ngón tay dài nhọn lưu
luyến xoa nhẹ lên thủy hoa đồ án xung quanh con “rùa” kia, nhưng lại trì trệ không dám chạm vào nó.
Thân Đồ Thành kéo tay Cố Phán Hảo, dùng tay mình bọc lấy bàn tay cậu, hỏi: “Trong mộ là gì của em?”.
Cố Phán Hảo cung kính nhìn đồ đằng, qua thật lâu mới nói, “Huyền Vũ Đại
Thần, tôi làm sao có thể không quỳ”. Cậu trở tay nắm lấy tay Thân Đồ
Thành, sau đó kéo tay hắn đặt lên Huyền Vũ đồ đằng, khi vừa chạm vào,
Thân Đồ Thành lập tức giật cả mình. Trong lòng bàn tay truyền đến cảm
giác nước chảy _____ đồ đằng, đúng thật, là vật sống?
Thân Đồ
Thành sửng sốt thu tay về, Cố Phán Hảo mỉm cười chỉ vào cái đuôi quấn
chặt quanh Huyền Vũ, ý bảo hắn hãy nhìn kĩ lại. Thân Đồ Thành đưa tay
vuốt ve, phát hiện trên đuôi phủ đầy vảy nhỏ. “Đây là…”.
“Là rắn”. Cố Phán Hảo chỉ vào phần “đuôi” quấn lấy cổ của “rùa”, đó chính là đầu
rắn, trong đôi mắt sống động lộ ra vẻ uy nghiêm, Cố Phán Hảo cung kính
chắp tay cúi đầu, rồi lại ngoảnh đầu nói với Thân Đồ Thành: “Em cảm giác ngọc điệp ở ngay phía trước, chúng ta đi xuống dưới thôi”.
Thân
Đồ Thành không nói một lời mà chỉ nắm lấy tay Cố Phán Hảo, hai người
đứng sánh vai, trên người Cố Phán Hảo mơ hồ tỏa ra ánh sáng êm dịu, chỉ
chốc lát sau, Huyền Vũ đồ đằng đã biến mất, tại khoảng trống đó xuất
hiện một đoạn cầu thang dẫn thẳng xuống dưới.
Hai người nhìn
thoáng qua nhau, Thân Đồ Thành nắm tay Cố Phán Hảo chậm rãi đi xuống, ở
cuối cầu thang, hắn nhìn thấy ba người Cao Kiệt đang nằm hôn mê ở đó.
Hai người cũng không định đánh thức bọn họ, vô cùng ăn ý đi vòng qua rồi tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Không gian phía dưới không lớn,
đi dọc theo lối đi hẹp dài khoảng chừng vài phút, hai người nhìn thấy ba căn phòng nhỏ. Căn phòng ở giữa to hơn hai căn bên cạnh, nó nằm ở phía
bắc. Hai căn nhỏ hơn một phía nam một phía đông.
Bởi vì cả hai
đang đứng đối diện với căn phòng lớn nên quyết định đi vào. Trong phòng
bày biện rất đơn giản, trên bàn thờ có thờ phụng tượng Huyền Vũ nhỏ,
trước lư hương có khói bay lượn lờ, có vẻ như vẫn có người ở.
“Bất lão hương”. Thân Đồ Thành liếc nhìn cái lư hương. Mấy nghìn năm trước
đây, cái lư hương này từng được đặt trong tẩm cung của hắn.
Cái
gọi là Bất lão hương cũng không phải ngửi vào sẽ không già, mà là chỉ
hương khói vĩnh viễn bất diệt. Phù Sinh đã từng không đồng ý, chỉ là Cố
Phán Hảo rất thích nó nên mới giữ nó lại, hiện tại đã cách nghìn năm,
Thân Đồ Thành lại nhìn thấy nó lần nữa, chứng kiến cái gọi là bất lão
bất diệt của nó. Nhưng Thân Đồ Thành không thích thứ thuộc về hắn, thuộc về Cố Phán Hảo bị người khác nắm giữ, hắn nhíu mày, bắt đầu quan sát
căn phòng _____ trong lồng chim có đặt một cái khóa thanh thiên, chỉ cần gài nó vào chân của bất cứ loài chim nào thì vô luận chúng bay xa bay
cao bao nhiêu, chỉ cần một động tác của chủ nhân, chúng sẽ lập tức bay
về. Trên giá sách có một con dao Lang Vương cốt, Phù Sinh đã đơn độc
quần đấu với Lang Vương xảo trá âm độc nhất trên thảo nguyên, mấy tháng
sau, hắn rốt cuộc cũng giết được nó, đồng thời sử dụng xương cốt của nó
làm thành một con dao ngắn. Nhưng thứ hắn quen thuộc là những thứ đã
từng thuộc về Phù Sinh.
Cuối cùng, Thân Đồ Thành đưa mắt nhìn vào thanh trường đao mặc sắc treo trên tường, nó được gọi là Trác Giác Ốc,
trong tộc ngữ của Phù Sinh có ý nghĩa là “Tàn sát”. Nó là bội đao của
Phù Sinh, Thân Đồ Thành lấy nó xuống, lưu luyết vuốt ve thân đao.
“Lúc trước anh đã từng nói với em, thứ chỉ dùng bảo vệ bản thân thì không
bao giờ có thể được xưng là binh khí. Đã là binh khí thì nhất định phải
có sát khí, đao có thể tàn sát mới là vương giả chi đao”. Cố Pháo Hảo
nói phía sau lưng hắn.
“Đúng vậy…”. Thân Đồ Thành trả lời. Hắn
còn nói kiếm quá nhẹ, không thích hợp với hắn. Cái hắn muốn là một thanh đao mạnh mẽ bá đạo.
Lưỡi đao đen nhánh phát ra tia sáng sắc bén, Cố Phán Hảo hoài niệm nói: “Trụy mộng tửu, Đồ lục đao”. Đó là hai thứ
đồ Phù Sinh yêu thích nhất, tùy ý say, tùy ý sát.
Thân Đồ Thành
nở nụ cười, hắn cởi áo khoác bọc lại thanh đao trong tay. Thanh đao phát ra âm thanh tựa như muốn biểu đạt sự vui sướng khi được trở lại trong
tay chủ nhân sau mấy nghìn năm xa cách. Không bất ngờ, Thân Đồ Thành cảm thấy rất thuận tay.
“Rất hợp với anh”. Cố Phán Hảo mỉm cười tán thưởng.
“Ừ…”. Thân Đồ Thành lên tiếng, kéo Cố Phán Hảo đi đến căn phòng nhỏ phía Nam.
Khác với căn phòng ngăn nắp phía Bắc, căn phòng phía Nam rất bừa bộn. Bên
trong có rất nhiều thẻ tre và binh khí vứt lung tung dưới đất, Thân Đồ
Thành chỉ nhìn lướt qua rồi xoay người đi đến căn phòng phía Đông. Hình
ảnh của căn phòng phía Đông lại hoàn toàn ngược lại _____ bên trong
trống không. Vào lúc này, Cố Phán Hảo bỗng nhiên siết chặt tay Thân Đồ
Thành, Thân Đồ Thành lập tức ngầm hiểu, cảnh giác hỏi: “Ở đâu?”.
“Phía Bắc”.
Thân Đồ Thành quay về căn phòng phía Bắc, hắn vừa nhìn liền thấy bức tượng
Huyền Vũ đã biến mất, thay vào đó là một tờ giấy và một cái đĩa ngọc
(ngọc điệp) úp ngược. Cố Phán Hảo đi lên trước, cậu kéo tay Thân Đồ
Thành cùng đặt lên đĩa ngọc: “Chỉ cần nó là Điệp Tiên, vậy thì dù cho
không muốn đến cũng phải đến”. Nếu nó vẫn luôn tránh mặt cậu, vậy thì
cậu sẽ khiến nó muốn tránh cũng không thể tránh.
“Điệp Tiên” mọi
người mời đến bình thường có hai dạng, một dạng là dã quỷ, một dạng là
Điệp Tiên chân chính. Nhưng Điệp Tiên chân chính cũng không phải là
tiên, nó cũng từng là quỷ ______ khi người đang chơi trò Điệp Tiên, nếu
như gọi đến là dã quỷ, vậy thì bắt đầu từ lúc đó, nó sẽ biến thành Điệp
Tiên. Mà lúc này, chỉ cần có người ở gần đó mời Điệp Tiên thì nó không
thể không đến.
Trên đầu mũi của Thân Đồ Thành xuất một lớp mồ hôi mỏng, không khí đột nhiên ngột ngạt, giống như đang ở trong một không
gian kín mít, cổ họng của hắn đau rát. Hắn há miệng thở ra hít vào, đột
nhiên có một luồng khí lạnh thổi vào gáy hắn… đĩa ngọc dần dần rời khỏi
vị trí ban đầu, bắt đầu xoay tròn trên giấy.
Điệp Tiên tới.
Ánh mắt Thân Đồ Thành âm trầm, hắn gằn từng chữ, nói: “Ngươi muốn chết như thế nào?”.