“Hiện tại em đã nghĩ ra rồi!”. Liên Xảo Dã xoay người nói với Thân Đồ
Thành, “Anh có nhớ là anh từng nói với em Vương Thế Vỹ nói tờ giấy kia
là do đàn anh truyền lại không?”.
Thân Đồ Thành gật đầu nhưng tâm tư đã chuyển đi nơi khác _______ A Hảo đi đâu rồi?
Liên Xảo Dã gần như lập tức nhận ra nghi hoặc của Thân Đồ Thành, chẳng biết
từ đâu lấy ra một viên ngọc thủy lam sắc trong veo nhét vào tay hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy ở chỗ này”.
Thân Đồ Thành kinh ngạc nhìn viên ngọc nhỏ trong lòng bàn tay, thẳng đến khi nó ngấm vào tay thì hắn mới
cảm giác được đây lại là một giọt nước. Cảm giác mát lạnh của nước ngấm
vào trong tim, hắn đưa giọt nước đến sát mắt, phát hiện bên trong có một chút băng lam sắc di động lấp lánh.
“Đây là gì?”.
“Em không biết”. Liên Xảo Dã lắc đầu, “Lúc nó ở trong tay em thì chỉ trong suốt”.
Lúc này Cao Kiệt cũng chồm người đến, nghiên cứu một hồi rồi nói: “Chắc là
trữ hồn châu gì đó… tôi cũng chưa từng nhìn thấy loại làm từ nước như
cái này”. Hắn không nhịn được lấy ngón tay đẩy một cái, “Sao nhỏ thế,
lại còn không có hình dạng cố định”.
Thân Đồ Thành nắm chặt giọt
nước trong tay, hắn nghĩ thầm, đây không phải A Hảo, em ấy không cần
tính khí ổn định(?), vô luận thay đổi ra sao, em ấy vẫn chính là Cố Phán Hảo.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”.
“Thành phố X”. Lưu Hạ vừa lái xe vừa trả lời, “Lên núi Ngưu”.
Thân Đồ Thành nói: “Tôi cần về thành phố Z một chuyến”.
“Chúng tôi sẽ xử lí tốt chuyện của Hồ Kiến Huy”. Cao Kiệt trầm giọng nói, “Về
phía người nhà của cậu ta, chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp ổn thỏa, bên
trường học chúng tôi cũng sẽ lưu ý”.
Thân Đồ Thành cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi không hi vọng chuyện này được lên báo”.
“Tất nhiên”. Lưu Hạ nói, “Chúng tôi không tội gì đi tìm phiền phức về cho mình”.
“Không chỉ… duy nhất Hồ Kiến Huy, tất cả mọi chuyện, tôi cũng không muốn nhìn
thấy chúng xuất hiện trên báo chí”. Ngữ khí của Thân Đồ Thành rất trầm
ổn, “Bất kể là hiện tại, hay là sau khi mọi chuyện đã được giải quyết”.
“Đã có nhiều người chết như vậy, chúng tôi cũng không tiện nói rõ mọi
phương diện”. Lưu Hạ thở dài, nói, “Yên tâm đi, chúng tôi biết cần phải
làm gì”.
“Ừ”. Thân Đồ Thành lên tiếng, sau đó không nói gì nữa liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở bên cạnh, Liên Xảo Dã lặng lẽ ngắm nhìn Thân Đồ Thành, chỉ trong vài
tháng ngắn ngủi, hắn đã trở thành một người đàn ông chín chắn. Lông mày
của hắn giãn ra lại khiến cho người khác cảm thấy uy nghiêm. Hắn vẫn
luôn bình tĩnh lý trí nhưng khóe miệng mím chặt lại lộ ra vài phần thô
bạo. Hắn vẫn là quý ông lịch sự như trước, nhưng so với trước đây thì
càng khó nắm bắt và khó tiếp cận… Thân Đồ Thành trước đây đã biến mất.
Có lẽ nên nói, Thân Đồ Thành ngày trước vẫn chưa hoàn chỉnh, hiện tại,
hắn đã trưởng thành và trở thành một Thân Đồ Thành chân chính _____ hắn
vốn nên như thế này, Liên Xảo Dã nghĩ.
Cô nhẹ nhàng lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Thân Đồ Thành, nói khẽ với Lưu Hạ: “Anh tắt điều hòa được không”.
Lưu Hạ lại tăng nhiệt độ cao lên một chút, nói: “Lòng tôi đang nóng như lửa đốt đây”.
“Chuyện vẫn cứ như vậy”. Cao Kiệt ủ rũ nói, “Cho đến tận bây giờ chúng ta vẫn không ngăn cản được gì cả”.
“Vì thế thành bại là ở hành động lần này”. Lưu Hạ uể oải nói, “Núi Ngưu… tất cả đều sẽ kết thúc tại nơi này, hoặc là…”.
“Hoặc là chúng ta đều chết tại đó”.
Nói xong cả ba người đều im lặng, trong một khoảng thời gian rất dài, không ai nói thêm gì nữa. Vẻ mặt của ba người vô cùng nghiêm túc, bắt đầu hồi tưởng lại ký ức của đời này. Những cay đắng, ngọt ngào, khổ cực… vào
giờ khắc này đều trở nên vô cùng quý báu.
Một lúc lâu sau, Liên Xảo Dã lên tiếng: “Chưa từng tiếc nuối…”.
“Đúng vậy, vì thế cho dù là kết quả gì, tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận”. Lưu Hạ cuối cùng cũng cười lên. Nhưng trong ánh mắt sắc bén của Cao Kiệt, hắn
vẫn thu lại tiếng cười, nghiêm túc nói: “Đương nhiên tôi sẽ tận sức có
thể để khiến kết cục này đi theo chiều hướng tốt nhất”.
Kết cục
tốt nhất chính là dấu chấm hết cho mọi thứ ở núi Ngưu. Không ai chết,
Lưu Hạ cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hắn nắm chặt _____ tôi sẽ cố gắng hết sức để sống sót, quan trọng hơn là phải để mọi người đều sống sót.
…
Đi được một nửa quãng đường, Thân Đồ Thành thay Lưu Hạ lái xe. Lưu Hạ vội
vã chui vào ghế sau, chưa tới nửa phút thì đã ngủ _____ không biết từ
lúc nào, nụ cười bất cần đời của hắn đã biến mất. Gương mặt mệt mỏi
khiến hắn thoạt nhìn chững chạc và có trách nhiệm hơn. Cao Kiệt lặng lẽ
phủ chiếc chăn mỏng lên người hắn, Cao Kiệt cảm thấy bọn họ bất giác đã
trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
…
Khi xe chạy lên núi
Ngưu, sắc trời đã hơi tỏ, trời bắt đầu đổ mưa phùn, Thân Đồ Thành đưa
tay tắt điều hòa rồi mở cửa sổ xe. Những hạt mưa bụi mang theo cảm giác
mát lạnh phả vào mặt, đột nhiên như có vật gì chặn ở phía trước, Thân Đồ Thành đạp mạnh chân thắng.
Két _____
Cao Kiệt lập tức tỉnh giấc, kinh hãi: “Sao vậy?”.
Thân Đồ Thành giật mình, lau bụi nước trên mặt, áy náy nói: “Hình như xe bị hư rồi”.
“Phù…”. Cao Kiệt thở phào, lại nhìn cảnh sắc bên ngoài, “Đến núi Ngưu rồi sao?”.
“Ừ”.“Vậy xuống đi bộ thôi, phía trước chính là trạm canh gác rồi”. Nói xong, Cao Kiệt đánh thức hai người đang ngủ.
“Gì đó…”. Lưu Hạ mơ mơ màng màng dụi mắt, “Đến nhanh vậy?”.
Cao Kiệt không nói hai lời liền đỡ Lưu Hạ đi về trước. Thân Đồ Thành liếc nhìn Liên Xảo Dã, rất có phong độ đi phía sau cùng.
Nhóm bốn người rất nhanh đã đến được trạm canh gác, Lưu Hạ đưa giấy chứng
nhận, thân thiết khoác vai hai người canh gác, thỉnh thoảng lại thì thầm bên tai hai người. Sau một lát, nhóm người Thân Đồ Thành được sắp xếp
ngồi vào cái bàn nhỏ bên cạnh, trên bàn là đồ ăn nóng hổi.
“Trước tiên ăn chút gì đã”. Lưu Hạ húp ngay một bát cháo, “Không no bụng thì không có sức lục soát núi đâu”.
“Lục soát núi?”.
“Ừ”. Lưu Hạ cắn hai, ba cái đã giải quyết xong một cái bánh bao, hắn đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói, “Vương Thế Vỹ chạy trốn rồi”.
“Shit!”. Cao Kiệt không nhịn được mắng một câu.
Liên Xảo Dã hỏi: “Cậu ta chạy về hướng nào?”.
“Hướng Bắc”.
“Kỳ lạ…”. Liên Xảo Dã khó hiểu, “Phía Bắc thuần âm, hẳn âm khí càng nhiều”.
Cao Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô nói thiếu một điểm, nước đổ về Bắc”. Nói xong hắn liếc mắt nhìn Thân Đồ Thành.
Thân Đồ Thành tựa hồ cũng có điều suy nghĩ, có vẻ hoàn toàn không quan tâm
đến cuộc đối thoại của bọn họ _____ “Ở tại nơi này, chúng ta sẽ gặp
lại”. Lúc đó, bé gái kia đã nói với hắn như vậy.
Hiện tại, hắn đã đến đây. Vậy có nghĩa là cô bé sẽ tìm đến hắn nhanh thôi?
Thân Đồ Thành cố gắng nhớ lại tình huống hôm đó, A Hảo từng nói đó là một
con địa tinh, vì vậy hắn liền hỏi Liên Xảo Dã: “Địa tinh là cái gì?”.
Liên Xảo Dã sửng sốt, rồi đáp: “Là tinh quái tập hợp linh khí của đất tu luyện thành… nhiều nhất chính là nhân sâm và hà thủ ô”.
“Tập tính khác biệt lớn nhất của bọn chúng là ở đâu?”.
“Ừm, hà thủ ô ưa dương ưa ẩm ướt, không ưa âm, sợ lụt. Nhân sâm ưa bóng mát, ẩm ướt… A, em nhớ ra rồi! Đứa bé chúng ta gặp lần trước! Nó chính là
địa tinh!”. Liên Xảo Dã mừng rỡ.
“Chắc hẳn là nhân sâm”. Cao Kiệt nói, “Môi trường của núi Ngưu không thích hợp cho hà ủ ô sinh trưởng.
“Là nhân sâm thì tốt rồi!”. Liên Xảo Dã chỉ vào bản đồ địa hình núi Ngưu,
“Nhân sâm ưa âm ưa ẩm ướt, mà phía Bắc ngọn núi này vừa vặn có một con
sông”.
Cô càng nói càng hưng phấn, Lưu Hạ lại ù ù cạc cạc, “Excuse me, hình như tôi không hiểu mọi người đang nói gì”.
“Anh không cần hiểu”. Liên Xảo Dã nói, “Tiểu nhân sâm giỏi nhất là tìm đồ, lần này không cần lo không tìm được Vương Thế Vỹ”.
“Cho dù là như vậy…”. Lưu Hạ chưa từ bỏ ý định, nói, “Các người làm sao tìm được cái kia… ờ, tiểu nhân sâm?”.
Liên Xảo Dã cũng nghẹn lời, Thân Đồ Thành mỉm cười: “Cô nhóc đó sẽ tìm đến tôi nhanh thôi”.
Sau bữa sáng, Lưu Hạ lại hỏi mượn người canh gác một ít đồ, sau đó dẫn ba
người kia đi về hướng Bắc. Đi hơn khoảng chừng một giờ, mưa phùn đã biến thành mưa to tầm tã.
Màn mưa tựa như thác nước che khuất tầm
nhìn của bốn người, con đường dưới chân trở nên lầy lội vô cùng. Áo mưa
nặng trịch cản trở việc đi lại, Liên Xảo Dã chật vật bước đi, cách lớp
mặt nạ, cô cao giọng nói: “Mất phương hướng rồi!”.
“Dừng lại
đã!”. Tiếng mưa to làm cho giọng nói của Lưu Hạ trở nên hư ảo. Liên Xảo
Dã nghe theo dừng chân lại, vài giọt nước mưa không rõ rơi vào từ đâu,
chúng nó chảy dọc sau lưng cô tựa như một ngón tay lạnh lẽo… Cô không
nhịn được rùng mình.
Dễ nhận thấy là nhóm Thân Đồ Thành đã lạc
đường dưới cơn mưa to, Lưu Hạ lắc lắc thiết bị trong tay, bất đắc dĩ nói với Cao Kiệt: “Hỏng rồi”. Chính xác không phải bị hỏng mà là kim đồng
hồ của thiết bị xác định phương hướng không ngừng quay vòng, giống như
từ trường xung quanh mọi người trở nên hỗn loạn. “Gặp quỷ rồi”. Lưu Hạ
khẽ nói.
“Làm sao bây giờ?”. Liên Xảo Dã miễn cưỡng đứng lên cành cây khô nằm trên mặt đất, bàn chân trắng nõn dính đầy bùn đất. Lưu Hạ
đưa lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống, Liên Xảo Dã sờ vào cánh tay lạnh như băng của mình, im lặng nằm lên lưng hắn.
Lưu Hạ ném quách
cái thiết bị kia đi, nói với Cao Kiệt: “Điều cơ bản nhất của sinh tồn dã ngoại _____ phân biệt phương hướng, anh sẽ không quên chứ?”.
Cao Kiệt hừ một tiếng, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh rồi dẫn đầu đi qua một hướng.
Thân Đồ Thành im lặng cả một đường, nhưng so sánh với ba người chật vật kia
thì hắn có vẻ ung dung vênh váo hơn nhiều. Hắn để hai tay trong túi, từ
tốn đi theo sau Lưu Hạ, lúc này tâm tình của hắn có vẻ bình tĩnh lạ
thường. Viên châu thủy lam sắc lấp lánh trong lòng bàn tay hắn, Thân Đồ
Thành bất giác siết chặt tay.
Đột nhiên, cách phía trước không xa truyền đến tiếng thét chói tai của Liên Xảo Dã, trong màn mưa, bóng
dáng của cô và Lưu Hạ mơ hồ gần như trong phút chốc sẽ biến mất, Thân Đồ Thành cả kinh nhanh chóng chạy tới.
Đợi đến khi tới gần, một cái hố sâu đường kính khoảng hai mét xuất hiện trước mặt hắn _____ hóa ra
đám người Liên Xảo Dã không cẩn thận bị ngã xuống dưới. Cái hố rất sâu,
nương theo ánh sáng đèn pin nhìn xuống, hắn không hề nhìn thấy đáy, hơn
nữa ba người té xuống hố đang mặc áo mưa màu xanh bộ đội, Thân Đồ Thành
càng không thể tìm được bọn họ. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, chồm tới miệng hố rồi hô to: “Không sao chứ?”.
Qua một lát, giọng nói của Cao
Kiệt truyền tới: “Không sao… Lưu Hạ… chúng tôi thấy… xuống đi…”. Giọng
nói của hắn đứt quãng như có như không, trong nháy mắt đã bị tiếng mưa
ầm ầm lấn áp.