Lưu Hạ nhanh chóng bắt máy, sau đó nói vài câu rồi đóng điện thoại, vẻ
mặt nghiêm trọng nói với ba người: “Bên kia đã có kết quả, người cuối
cùng Lư Trọng Huy liên lạc qua máy vi tính là Vũ Minh”.
Internet luôn rất tân thời.
Mạng lưới Internet chằng chịt đan xen khắp nơi, nối liền mọi người. Mọi
người hoặc tra cứu mở mang tầm mắt, hoặc tìm kiếm mối quan hệ đặc biệt…
nhưng có một loại người, bọn họ tìm được một dạng kích thích khác trên
Internet.
Đây là một trong những trang blog có lượt truy cập trung bình cao nhất hàng ngày _______ Sổ tay tự sát.
Vũ Minh đọc nội dung blog, khóe miệng kéo thành nụ cười: “Ha ha, rất thú vị…”.
Người tự sát, blogger của Sổ tay tự sát. Đánh giá của Vũ Minh đối với người
đó là: một người thú vị. Người tự sát chỉ xuất hiện sau nửa đêm, hắn sẽ
sắm những vai diễn khác nhau, liên tục tự giết chết chính mình. Có đôi
khi là một học sinh nữ, bởi vì bị thầy giáo vũ nhục nên tự mình lột da,
có đôi khi là một nhân viên nhỏ, bởi vì bị đuổi việc nên nhảy xuống từ
sân thượng của tòa nhà, có đôi khi là một vị bác sĩ bởi vì sơ suất trong việc chữa trị nên tự dùng dao giải phẫu cắt rời chính mình…
Hàng loạt phương thức tự sát khiến Vũ Minh hoa cả mắt. Cảnh tượng chân thật
mãnh liệt qua các con chữ càng làm hắn nóng lòng muốn thử. Người tự sát: Hồng Vi, người tự sát: Lý Chí, người tự sát: Trần Kiến Quân… một loạt
tên người tự sát rơi vào mắt Vũ Minh, tựa hồ tận mắt chứng kiến từng
sinh mạng biến mất, hắn hưng phấn liếm môi.
Tạch tạch… con chuột trượt đến cuối bản danh sách. Dòng chữ nhỏ màu đỏ đập vào mắt Vũ Minh _______ra tay đi, người tự sát!
Trong phòng tối om, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt của hắn,
hắn buông bàn tay nắm chặt lấy chuột, cầm lấy ly nước ực một hớp, sau đó hít sâu một hơi, phấn khích gõ xuống _______
Tôi đã từng giết người.
Tôi là Vũ Minh, sinh viên năm tư khoa Nghệ thuật, đại học Z.
Người bị tôi giết… tôi không còn nhớ tên cô ta, có lẽ nên nói tôi hoàn toàn
không để ý tới. Bởi khi tôi ăn năn với gia đình cô ta, tôi chỉ nói: “Tôi xin lỗi người đã mất, tôi có lỗi với nhà các người”. Tôi chưa bao giờ
biết tên cô ta, cũng không cần thiết phải biết là trên thực tế, lỗi
không phải hoàn toàn do tôi.
Cha tôi là Thị trưởng thành phố Z,
mẹ tôi có ba thẩm mỹ viện. Từ nhỏ, tôi đã là cậu ấm cô chiêu, còn cô ta, cô ta chỉ là một kẻ nhà quê tầm thường.
Ngày đó là sinh nhật bạn gái Jennifer của tôi, cô nàng là người đẹp nổi tiếng ở học viện Ngoại
ngữ, tôi phải tốn rất nhiều tâm tư để theo đuổi nàng, lái xe đưa đón
không nói, chỉ quà tặng cũng đã mất mấy vạn. Một tháng sau, cuối cùng
nàng cũng trở thành người của tôi, hôm ấy trùng với ngày sinh nhật của
nàng,
Như thường lệ, tôi lái xe đến kí túc xá nữ để đón nàng.
Nàng ăn diện rất đẹp, cho dù đó là chiếc đầm thanh lịch hay phụ kiện
Swarovski lấp lánh đều rất phù hợp với khẩu vị của tôi. Trong ánh mắt
hâm mộ của mọi nữ sinh, nàng ngồi lên xe của tôi, dưới ánh mắt hâm mộ
của mọi nam sinh, tôi hôn lên má nàng, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Dọc đường chúng tôi cười cười nói nói, lúc tình ái dâng cao, nàng vịn đầu
tôi rồi bắt đầu hôn tôi cuồng nhiệt, nũng nịu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy
anh?”.
“Đừng quậy”. Tôi vỗ nhẹ vào bắp đùi mịn màng của nàng, “Anh đang lái xe đó”.
Nàng cười khúc khích, cánh tay mềm mại tựa như con rắn nhỏ quấn lấy tôi, nói ở bên tai tôi: “Em không tin là anh không muốn”.
“Yêu nữ”. Tôi vội vã quay đầu hôn lên mặt nàng, “Ngồi chắc, sắp đến nơi rồi”.
Nơi tôi muốn đưa nàng đến là ngôi nhà của tôi ở nông thôn, nói chính xác là nhà của ông tôi. Nơi đó nước non xanh biếc, phong cảnh hữu tình, lại
thêm tôi hết lòng bố trí, tôi tin rằng nàng tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ “Em không thích”.
Nàng nghe xong cũng không đồng ý buông tôi ra mà bắt đầu dán sát lại: “Không được, anh phải nói cho em biết trước”.
“Không phải em muốn bất ngờ sao?”. Tôi buồn cười nói.
“Em mặc kệ”. Lúc này nàng bướng bỉnh tựa như một đứa nhỏ, song tôi rất thích, “Hiện tại em không muốn bất ngờ”.
“Anh cũng mặc kệ”. Tôi cố ý trêu chọc nàng, “Anh chính là muốn tặng em bất ngờ, em không nhận không được”.
Nàng nhìn tôi, tròng mắt xoay chuyển, bộ dáng tinh quái. Xe đã chạy đến gần
nhà, tôi đang muốn mở miệng thì nàng lại nhào tới, áp lên miệng tôi một
nụ hôn dài nóng hực.
Ban đầu tôi còn nhớ rõ mình đang lái xe,
nhưng sau đó tôi đã không còn biết gì cả… trong mắt tôi chỉ có nàng,
tiểu yêu nữ này, tôi muốn nàng trả giá thật lớn!
Tôi đưa tay kéo lấy eo nàng, đặt nàng dựa vào ghế, nàng rên rỉ một tiếng, tôi giật mình, với tay vào trong quần nàng.
Đây vốn là khoảng thời gian tình cảm vô cùng mãnh liệt, nhưng bỗng nhiên
đầu xe phát ra tiếng vang rất lớn, chúng tôi cùng dừng lại. Tôi ý thức
được hình như tôi đã đụng vào cái gì đó.
Trong nhất thời hai
chúng tôi đều không nói gì, một lát sau, nàng khẽ đẩy tôi ra, tâm trạng
bất an. Tôi mỉm cười hôn lên chóp mũi nàng, sau đó xuống xe ______ quả
nhiên tôi đã đụng phải người. Người kia nằm trên mặt đất, toàn thân run
rẩy, hai tay đè chặt lấy bụng. Tôi cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt đất có vết máu. Tôi cũng không định đến đỡ cô ta ______ bộ quần áo cũ kỹ nghèo nàn trên người cô ta làm tôi chán ghét.
“Này, không chết chứ?”. Tôi hỏi.
Cô ta cử động, không nói gì. Xem ra là không chết, tôi nhún vai rồi quay về xe.
Cửa xe vừa đóng, tiểu yêu nữ lập tức ôm lấy tay tôi: “Sao rồi anh?”.
“Yên tâm đi, không chết”. Tôi nói.
“Em thấy cô ta chảy máu…”. Jennifer do dự nói.
“Nhà quê mà, chảy chút máu cũng không chết được”. Tôi suy nghĩ một chút rồi nói, “Cùng lắm bồi thường ít tiền là được”.
Nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái kia vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, “Anh dự định bồi thường bao nhiêu?”.
“Vài trăm, vài ngàn, vài vạn”. Tôi chẳng hề để ý. Tiền là thứ tôi không thiếu nhất.
“Đủ không?”.
“Một vạn còn chưa đủ thì dứt khoát đi trộm cướp được rồi”. Tôi chán ghét nhìn đứa con gái quê mùa đang chắn phía trước xe.
“Muốn đuổi đồ quê mùa này đi khó lắm”. Có lẽ là bị tâm tình của tôi ảnh
hưởng, Jennifer cũng nhíu mày, “Nhà nghèo lòng tham không đáy”.
Tôi nhàm chán đốt một điếu thuốc, nhàn nhã phun ra một vòng khói _____ đồ
quê mùa kia diễn trò cũng lâu thật, tôi trái lại muốn nhìn xem cô ta
muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền.
“Anh mau nhìn kìa!”. Jennifer kêu, “Cô ta ngồi dậy rồi!”.“Vậy thì không sao”. Tôi vứt điếu thuốc, nổ máy xe chuẩn bị chạy đi.
“Cô ta đang nhìn chúng ta…”. Jennifer có hơi chột dạ rụt sát cạnh tôi, dừng một chút rồi lại la lên, “Không phải, cô ta đang nhớ số xe!”.
“Cô ta nhất định là muốn nhớ biển số xe, sau đó trực tiếp đến chỗ ba mẹ anh đòi tiền”. Jennifer khẳng định nói.
Tôi sốt ruột nhấn kèn, cô ta vẫn không chịu tránh ra. “Phừng” một tiếng,
tôi cảm giác có một ngọn lửa vô danh vọt lên từ lồng ngực. Tôi xuống xe, lấy ra từ trong cốp xe một con dao lưỡi nhỏ đi về phía cô ta, kế đó
liên tục đâm vài dao vào ngực cô ta. Tôi che miệng cô ta lại để cô ta
không thể kêu lên ______ nếu lại dẫn tới thêm nhiều đồ quê mùa thì bọn
họ nhất định lại kêu la bồi thường cái này bồi thường cái kia.
Dần dần, bàn tay cô ta nắm lấy cánh tay tôi mất đi khí lực, mấy phút sau,
tay cô ta vô lực rơi trên mặt đất. Tôi buông cô ta ra, chán ghét nhìn
vết máu dính trên người ______ tốn cả chục ngàn trên người, toàn bộ bị
phá hỏng hết rồi.
Tôi trở lại xe, Jennifer che miệng, trợn to hai mắt nhìn tôi, “Anh… anh giết người!”.
Cái gì? Tôi nghi hoặc nhìn nàng.
“Anh giết người! Vũ Minh, anh giết người rồi!”. Nàng thét lên chói tai.
Tôi… giết người? Tôi cứng đờ nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái kia đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“A!”. Tôi hoảng sợ, vội vã bịt lấy miệng Jennifer, máu trên người nhuộm lên
chiếc đầm trắng tinh của nàng. “Đừng la, bị người khác phát hiện chúng
ta chết chắc!”.
“Tôi không có…”. Đôi mắt xinh đẹp của Jennifer
lập tức tuôn nước mắt, tôi không có lòng dạ nào an ủi nàng, chỉ nói,
“Hiện tại chúng ta ngồi chung một thuyền”.
“Tôi không có”. Jennifer khóc đến hai mắt đỏ lên, “Tôi không có giết cô ta…”.
“Đừng khóc nữa!”. Tôi quát lên, “Không ai tin tưởng cô đâu”.
Jennifer nức nở rất lâu, cuối cùng cũng ngừng khóc. Nàng run rẩy hỏi tôi: “Chúng ta làm gì bây giờ?”.
“Xử lý thi thể”. Tôi nói.
May mắn là nhà của ông tôi cách nơi này không xa, hai người chúng tôi hợp
sức đưa thi thể cô gái kia vào trong sân. Tôi đào một cái hố ở rừng cây
nhỏ phía sau nhà rồi ném cô gái kia vào. Tôi qua loa đá vài đống đất đắp lên, thẳng đến khi chúng che lại đôi mắt đáng ghét của đồ quê mùa kia.
Đêm hôm đó, Jennifer không cùng tôi lên giường, nàng cẩn thận duy trì
khoảng cách với tôi, giống như tôi lúc nào cũng có thể nổi điên rồi giết nàng. Tôi cũng không có tâm tình gì ______ đôi mắt mở trừng của cô gái
kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi, quấy nhiễu đến tôi tâm thần không yên.
Ngày hôm sau chúng tôi quay về trường học, Jennifer nhìn
dòng người tới lui, bỗng nhiên nói: “Chúng ta chia tay đi”. Nàng đã
không còn nhát gan như trước mà ngẩng cao đầu nói với tôi: “Tôi không
muốn qua lại với kẻ giết người”.
Tôi yêu chết bộ dạng tựa như nữ
hoàng tôn quý này của nàng, đem cả thiên hạ dẫm nát dưới chân. Tôi dự
định sẽ dỗ nàng ______ hứa sẽ mua những đồ trang sức đắt tiền nhất, nàng nhất định sẽ không keo kiệt tặng cho tôi một nụ hôn.
Kết quả,
tôi đã sai ______ khi tôi vừa mới đến gần, nàng khẩn trương tránh
ra ______ “Đừng tới đây!”. Nàng điên cuồng la to. Sau đó tựa như phát
hiện đã khiến nhiều người chú ý, nàng bất đắc dĩ đến gần tôi, hạ giọng
nói, “Nếu như anh còn dám đến gần tôi, tôi nhất định sẽ nói ra chuyện
anh giết người!”.
Tôi nheo mắt lại, lui về sau một bước. Nàng mỉm cười đắc ý, đạp giày cao gót bước nhanh đi.
…
Ba ngày sau, tôi bị bắt.
Trong trại giam đã sớm có người báo trước nên không có ai gây khó dễ cho tôi… có lẽ nên nói bọn họ đều tranh nhau chăm sóc tôi.
Đó là tự nhiên, ba tôi là Thị trưởng thành phố Z, lấy lòng tôi chẳng khác
nào lấy lòng ông ấy. Vì vậy, ban ngày tôi ngồi khóc lóc kể lể nhận sai
trước camera, khi đêm xuống tôi tận hưởng những thú vui bọn người kia
đưa đến.
Tôi không sợ, thật sự, một chút cũng không sợ. Tôi biết
cha tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này. Kết quả cuối cùng cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi ______ tôi chỉ mới chơi đùa trong tù hơn một
năm, cha tôi đã sắp xếp người khác đến thế chỗ tôi.
Vì vậy, tôi
trở lại thành phố Z, thay đổi gương mặt, thay đổi thẻ căn cước, chuyển
vào khoa Nghệ thuật của Đại học Z. Khoa đó có rất ít người, không ai có
cơ hội phát hiện tôi là ai.
Nhưng cuộc sống mới phải đại diện cho những khởi đầu mới sao? Không, tôi còn hận cũ cần phải báo.
Jennifer, mọi chuyện là do cô ta tiết lộ. Cho dù ngay cả cảnh sát có biết trước
thì tôi cũng không đến mức mỗi ngày phải quỳ xuống nhận sai.
Tôi
bắt đầu theo đuổi cô ta, dùng những mánh khóe lúc trước, hàng hiệu, hoa
tươi, cô ta dễ dàng mắc câu. Một tuần sau, cô ta nằm trên giường tôi, cả người tỏa ra mùi vị tình ái, xinh đẹp vô cùng.
Tôi hôn lên đôi
mắt của cô ta, sau đó dùng con dao trang trí đâm thẳng vào lồng ngực cô
ta. Cùng một vị trí, tôi nhớ rất rõ, tổng cộng 24 dao.
…
Vũ Minh nhìn một đoạn chữ dài mình đã đánh, từ trong lồng ngực lấy ra một
con dao, hắn thỏa mãn hít hà mùi vị lưu trên đó, bàn phím vang lên tanh
tách _______
Hiện tại, tôi muốn bắt đầu tự sát.
Sẽ dùng chính con dao này, con dao đã giết chết hai người.
Mũi dao nhắm thẳng vào mắt, đầu tiên rạch một chữ thập, sau đó, moi ra toàn bộ tròng mắt. Tiếp đó, tôi muốn vào phòng tắm… tôi ngồi trong bồn tắm,
lấy lông mày trái làm trọng tâm, chậm rãi xoay mũi dao tròn theo vòng
tròn… Từ vết thương chảy ra rất nhiều máu, đối với người đã không còn
tròng mắt, đã không còn nhìn thấy gì.
Tôi nhẹ nhàng giở lớp da
đầu, rất cẩn thận đem toàn bộ nhấc lên, tiếp đó tôi tìm kiếm, mở một lỗ
nhỏ chính giữa sọ. Chính là lúc này! Tôi mở vòi sen, nước nóng hổi tràn
vào trong óc tôi…
Vũ Minh ngừng tay, đột nhiên cảm thấy một trận tê dại. Tay hắn run run, quyết định tắt trang blog.
“A, óc tôi chảy ra…”. Ngón tay không thể khống chế gõ ra một hàng chữ.
Gì thế này, chuyện này xảy ra như thế nào? Vũ Minh hoảng hốt, ngón tay, ngón tay của hắn tự chuyển động! _______
“Ha ha…”. Một trận cười quen thuộc truyền vào trong tai, cả người Vũ Minh
run lên, hắn thấy… một trái một phải, có hai cô gái đang đè lấy bàn tay
hắn đánh chữ thật nhanh…