Trong bãi tha ma hoang vu, tĩnh mịch, một tia sáng ấm áp chiếu tới,
trong chốc lát không ai nói gì. Phù Định ngẩng mặt tiếp nhận cái vuốt ve của tia nắng ấm, qua một hồi lâu mới nói: “Nguyên lai, đợi ta chẳng qua chỉ là một câu “Đã quên”, một câu “Xin lỗi”…”.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi cảnh vật xung quanh dần dần rõ nét, tiếng ve kêu và tiếng chó sủa truyền đến từ phía xa, đợi khi Thân Đồ Thành lấy lại tinh thần thì
Phù Định đã biến mất.
“Đi rồi”. Cố Phán Hảo khẽ nói.
Trước mắt hai người là một cái cây già cỗi, lá rụng đầy đất, chỉ còn lại
nhánh cây trơ trụi, trông vô cùng cô tịch dưới sáng sớm tinh mơ.
Chiếc đèn lồng giấy màu trắng lắc lư trên cành cây khô, Cố Phán Hảo đi đến
lấy nó xuống rồi thổi tắt nến bên trong. “Nó nên nghỉ ngơi…”. Cậu nói.
“Thật sự không nhớ gì sao?”. Giọng nói Thân Đồ Thành vang lên phía sau.
Cố Phán Hảo lắc đầu.
Thân Đồ Thành thoạt nhìn không hề thất vọng, chỉ nói là: “Tôi sẽ chậm rãi nói cho em biết”.
Hai người hợp lực đỡ lại thân cây sắp ngã, sau đó đấp đầy đất, lúc này, trời đã sáng tỏ.
Bỗng có một con chuột rất to bò ra từ trong bụi cỏ dại, xoay tít nhìn hai
người rồi nhanh chóng chạy lủi ra ngoài. Cố Phán Hảo nhìn theo hướng con chuột xuất hiện, vẻ mặt nhất thời thay đổi ________
Lư Trọng Huy!
Cậu ta nằm trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, phần da lộ ra ngoài đã xám đen, một cánh tay đã bị gặm đến hở da tróc thịt.
Cố Phán Hảo hít sâu một hơi, theo bản năng nhìn về Thân Đồ Thành. Thân Đồ
Thành cũng đã phát hiện thi thể Lư Trọng Huy. Cố Phán Hảo dời tầm mắt
không muốn nhìn tiếp nét bi thương trên mặt Thân Đồ Thành, trong tiềm
thức của cậu, người này sẽ không đau đớn thế này. Hắn luôn luôn mạnh mẽ
và độc đoán, một khi nhận thức mục tiêu sẽ dũng mãnh tiến tới, tranh
cũng được, đoạt cũng được, chung quy chỉ cần hắn muốn thì sẽ đạt được.
Cố Phán Hảo chưa từng thấy qua sự đau thương trong mắt Thân Đồ Thành,
cho dù chỉ là một linh thể nhưng cậu cảm thấy được lòng cậu đang siết
đến phát đau. Cậu nhìn Thân Đồ Thành như vậy, cậu không tưởng tượng được khi Phù Sinh chứng kiến cậu chết đi, có phải… cũng mang biểu tình này
nhìn cậu?
Lúc này, một đôi tay ôm lấy Cố Phán Hảo từ phía sau,
đầu Thân Đồ Thành chôn ở cổ cậu, mệt mỏi và buồn bã nói: “Đau đến mức
muốn chết mà không được”. Khi đó, tôi nhìn em cứ như vậy mà đoạn khí
trong lòng tôi, cơ hồ mang theo cả hơi thở của tôi. “Tôi nhớ rõ tất cả
mọi chuyện giữa chúng ta, duy chỉ lần đó, tôi không nhớ được”. Duy chỉ
lần đó, duy chỉ cảnh tượng em chết đi, tôi không có chút kí ức nào. Sau
khi em chết, trí nhớ của tôi trống rỗng, tôi nghĩ đó nhất định là vì tôi đã chết theo em rồi.
Cố Phán Hảo đặt tay mình lên tay Thân Đồ
Thành, không nói gì. Đây là lần đầu tiên Thân Đồ Thành có động tác thân
mật như vậy đối với cậu… đối với cơ thể Liên Xảo Dã. Có lẽ đau đớn trong lòng đã làm Thân Đồ Thành không để gánh vác nổi, một lần rồi một lần,
cái chết lần lượt của bạn bè đã mang đến cho Thân Đồ Thành sự tự trách
và thương tâm, người đàn ông luôn luôn kiên nghị này đã đến mức cần đến
an ủi của cậu. Nghĩ tới đây, Cố Phán Hảo thở dài, sau đó xoay người ôm
lấy Thân Đồ Thành, hai tay vỗ nhẹ vào lưng đối phương. Cậu cảm giác được trái tim của Liên Xảo Dã đang đập điên cuồng trong cơ thể, một dòng tư
vị ngọt ngào tràn ra trong lòng, cậu biết đó là sự ái mộ và thỏa mãn của Liên Xảo Dã.
Chỉ chốc lát sau, có lẽ sự an ủi âm thầm của cậu đã có tác dụng, khi Thân Đồ Thành đứng thẳng người, trong mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý đi đến bụi cỏ. Đợi
đến khi đến gần thì hai người mới nhìn thấy rõ, tình trạng thi thể của
Lư Trọng Huy đã vượt xa những gì từng nhìn thấy ________ nửa cơ thể của
cậu ta chôn dưới đất, bên trong dòi bọ lúc nhúc, da thịt đã không còn
hoàn chỉnh.
Trải qua một đêm thử thách thi thể động vật thối rữa
trong bồn tắm của nhà Quách Khải, Thân Đồ Thành không còn cảm thấy buồn
nôn khi nhìn thấy tình cảnh này. Hắn cẩn thận đào đất ra khỏi người Lư
Trọng Huy, bởi vì trên người vẫn còn mang lệ khí nên khi ngón tay hắn
vừa đến gần thì giòi bọ liền lập tức tránh xa.
Thân Đồ Thành
không muốn thi thể Lư Trọng Huy chịu thêm tổn thương, vì vậy động tác
rất cẩn thận _______ khi hắn hoàn thành thì cũng đã là một giờ sau. Thân Đồ Thành cởi áo khoác trên người đắp lên thi thể Lư Trọng Huy, đang suy nghĩ nên xử lý thế nào thì lại nghe được tiếng nhạc truyền đến từ trên
người Lư Trọng Huy.
Tiếng nhạc “Ngọ dạ hung linh” quanh quẩn giữa bãi tha ma hoang vắng khiến người khác rợn hết tóc gáy, Thân Đồ Thành
giật mình, vội vã lấy di động ra khỏi túi Lư Trọng Huy.
“A lô?”.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại”. Khiến hắn bất ngờ là
trong điện thoại truyền đến giọng của Lưu Hạ, “Tôi gọi cho cậu thì báo
là điện thoại đã tắt, Xảo Dã cũng không mang điện thoại, làm tôi sốt
ruột quá trời… đành phải gọi thử cho Lư Trọng Huy, nào ngờ…”.
Giữa giọng nói vội vã của Lưu Hạ, Thân Đồ Thành khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể vô cùng thê thảm của Lư Trọng Huy, nói:
“Cậu ấy đã chết”.
Lưu Hạ dừng một hồi: “Hả?”.
“Lư Tử, đã chết”.
“Sao vậy được…”. Lưu Hạ kêu lên bên đầu kia điện thoại, “Không phải hai người đã tìm được cậu ta sao?”.
Thân Đồ Thành nhắm mắt không đành lòng nhìn nữa, trầm giọng nói: “Chúng tôi tới trễ”.
“Máy vi tính đâu?”. Lưu Hạ gấp gáp, “Máy vi tính ở đâu?”. Những nam sinh đều chết bên cạnh máy vi tính, vì vậy nếu Lư Trọng Huy đã chết thì bên cạnh cậu ta nhất định có máy vi tính. Và thứ xuất hiện trong máy vi tính
chính là người chết tiếp theo!
Thân Đồ Thành nghe xong liền sửng sốt, nhìn lại thì đã thấy Cố Phán Hảo bắt đầu tìm kiếm máy vi tính có chứa đầu mối quan trọng!
Bên kia, người nghe điện thoại đã đổi thành Cao Kiệt: “Bên này tôi đã phái
người đi tìm, tìm được sẽ lập tức quay về, chúng ta không thể để lỡ một
giây nào được… chỗ Lư Trọng Huy, người tôi phái đi sẽ giải quyết ổn
thỏa”.
Sau khi bố trí ngắn gọn, Cao Kiệt hỏi vị trí cụ thể của
hai người, đồng thời nói rằng người được phái đi sẽ tìm đến chỗ bọn họ
trong vòng một giờ nữa. Thân Đồ Thành gật đầu, sau khi cúp điện thoại
thì động tác thứ nhất là kéo Cố Phán Hảo qua một bên. Giống như một đêm
trước Cố Phản Hảo cư xử với hắn, Thân Đồ Thành kéo tay Cố Phán Hảo, lau
sạch bùn đất bám trên tay cậu: “Đứng yên ở đây, để tôi đi tìm”.
Cố Phán Hảo gật đầu, không nói lời nào. Cậu hiểu Thân Đồ Thành, một khi
hắn đã quyết định chuyện gì thì hiếm khi thay đổi. Lúc này, thay vì phí
thời gian tranh luận với hắn thì không bằng đứng yên một bên không để
hắn phân tâm thì tốt hơn.
Thân Đồ Thành có lẽ đã xác định được vị trí, liền bất chấp bùn đất bẩn mà quỳ rạp trên mặt đất rồi tìm kiếm.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, hắn đào ra được cái notebook nằm cách
chỗ Lư Trọng Huy không xa.
Lúc này, người Cao Kiệt phái tới cũng
đã chạy đến hiện trường. Đám người này đều mặc thường phục, nhưng Thân
Đồ Thành có thể thấy rõ sự khác biệt giữa đám người này với những người
cảnh sát lười biếng hắn từng nhìn thấy trong Sở cảnh sát. Những người
mặc thường phục tự động tản ra bốn phía, chỉ có hai người ở lại, có lẽ
là đến đón người. Cố Phán Hảo hỏi một người trong đó một chai nước suối, sau đó cầm nó đi đến cạnh Thân Đồ Thành để hắn rửa tay, kế đó mới chậm
rãi đi đến nơi đào được notebook _______Thân Đồ Thành không nhìn thấy
nhưng cậu lại thấy rất rõ, trong cái hố rộng chừng nửa mét, có một làn
khói mỏng màu đỏ bốc ra bên ngoài.
Cố Phán Hảo buồn cười, quay về hướng cái hố sâu màu đen kia nói khẽ: “Đừng chọc đến hắn”.
Làn khói đỏ tựa hồ có chút kiêng kỵ cậu nên tạm thời không có hành động gì. Cố Phán Hảo mỉm cười: “Lư Trọng Huy đã chết, oán khí của ngươi cũng nên hóa…”. Cậu nói không sai, làn khói đỏ là một con lệ quỷ, tuy cậu không
biết nó là ai và có ân oán gì với Lư Trọng Huy, nhưng cậu biết Lư Trọng
Huy chết bởi vì nó. Nó có oán khí với Lư Trọng Huy, mà Lư Trọng Huy đã
chết, hôm nay thù lớn đã được báo, cũng nên tự tiêu tán.
Thế nhưng, nó báo thù lúc nào?
Sau khi nghe Cố Phán Hảo nói, làn khói đỏ yên ắng một hồi, cuối cùng chậm rãi tụ lại thành một vòng tròn.
Bịch, một giọt lệ màu đỏ rơi vào trong đất.
Cố Phán Hảo suy nghĩ một lúc, khi muốn đưa tay đắp lại hố thì lại bị người kéo đứng lên: “Lại chạy loạn”. Thân Đồ Thành cau mày phàn nàn. Cố Phán
Hảo vỗ vỗ cái người càng lúc càng bá đạo, mỉm cười nói: “Quay về thôi”.
…
Vài giờ sau, Thân Đồ Thành và Cố Phán Hảo đã về tới thành phố Z. Xe vừa đỗ
trước cửa Sở cảnh sát, Lưu Hạ lập tức kéo cửa xe, vội vàng kéo hai người vào trong. Khi nhìn thấy bộ dáng hấp tấp nóng giận của Lưu Hạ luôn cà
lơ phất phơ, Thân Đồ Thành liền căng thẳng, hắn lại có dự cảm xấu.
Lưu Hạ dẫn hai người đến căn phòng bị khóa lúc trước, Cao Kiệt đã đợi ở bên trong.
“Thế nào?”. Không đợi hai người ngồi xuống, Cao Kiệt đã lên tiếng hỏi.
Thân Đồ Thành giản lược kể lại quá trình gặp Phù Định và phát hiện Lư Trọng Huy, sau đó hỏi: “Quách Khải đâu?”.
Lưu Hạ chán nản cúi đầu ngồi trên ghế: “Chúng tôi mất dấu rồi”.
“Sao?”. Cố Phán Hảo kinh ngạc giương mắt nhìn hắn _______ trước không nói Cao
Kiệt, bản lĩnh Lưu Hạ tốt bao nhiêu cậu cũng biết ít nhiều. Theo lý mà
nói Quách Khải vẫn chưa ăn xong, cho dù tốc độ rất nhanh thì cũng không
cầm cự được bao lâu.
“Cậu ta…”. Lưu Hạ nhìn Cố Phán Hảo, do dự nói, “Biến mất”.
“Biến mất?”. Thân Đồ Thành như có như không ngăn trở ánh mắt của Lưu Hạ, hỏi, “Làm sao biến mất?”.
Cao Kiệt đáp: “Đột nhiên biến mất”.
Lưu Hạ gật đầu nói: “Chúng tôi đuổi theo đến khu dân cư, tốc độ của cậu ta
càng lúc càng chậm, mắt thấy sắp tóm được cậu ta thì cậu ta cứ như vậy
mà biến mất!”. Nói xong, hắn ra sức đấm vào bắp đùi mình một cái.
Cố Phán Hảo không nói lời nào, lợi dụng lúc Thân Đồ Thành và Lưu Hạ không
để ý, cậu dùng ánh mắt hỏi Cao Kiệt _______ Lưu Hạ không hiểu là điều
rất tự nhiên, nhưng Cao Kiệt không nên không biết.
Nhưng ngoài dự liệu, Cao Kiệt lắc đầu.
Cố Phán Hảo khẽ nhíu mày đầy khó hiểu, lúc muốn mở miệng hỏi cặn kẽ thì chuông điện thoại của Lưu Hạ vang lên.
Lưu Hạ nhanh chóng bắt máy, sau đó nói vài câu rồi đóng điện thoại, vẻ mặt
nghiêm trọng nói với ba người: “Bên kia đã có kết quả, người cuối cùng
Lư Trọng Huy liên lạc qua máy vi tính là Vũ Minh”.