Thần Cấp Ở Rể

Chương 300: Chương 300: Ác ma Raymond




Raymond đến Hoa Hải, công việc của gã là phụ trách bảo vệ đại biểu tập đoàn nổi tiếng nước M, gọi là Bob.

Khi Mộ Dung Hào Giang ra giá một trăm nghìn đô la Mỹ thì thư kí Bob không nhiều lời từ chối ngay, không để cho Mộ Dung Hào Giang có cơ hội đàm phán.

Lúc gọi lại đã bị đối phương kéo vào sổ đen.

Phải nói vị tổng giám đốc Bob này căn bản không để một trăm nghìn đô la Mỹ vào mắt, về phần Raymond, phí mời gã thi đấu trong chợ đen ít nhất cũng phải từ hai trăm nghìn đô la Mỹ trở lên.

Cho dù giờ ở Hoa Hải, chỉ cần Raymond đồng ý tới chợ đen thi đấu, cũng được hai trăm nghìn đô la Mỹ như thường.

Mộ Dung Hào Giang rơi vào đường cùng, cắn răng nói: “Nhân Nhi, con sai người mang bốn trăm nghìn đô la Mỹ tiền mặt, nhất định phải mời được ngài Raymond ra tay! Nếu không, chúng ta sẽ không có cơ hội thắng.”

“Vâng! Bố cứ yên tâm, con sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa!” Mộ Dung Nhân đương nhiên biết cuộc chiến ngày hôm nay đối với gia tộc Mộ Dung chính là cuộc chiến sinh tử, cực kì quan trọng.

Nếu thất bại, cũng đại biểu cho việc quyền lực gia tộc nhà Mộ Dung trên thương trường triệt để kết thúc, thế lực trên thương trường sẽ thay máu một lần nữa.

Dòng họ nhà Mộ Dung làm sao có thể chịu đựng việc mình bị rớt đài?

“Đấu thay? Haha, được!” Raymond đang tập luyện thì nghe thấy thư kí của Bob thông báo, yêu cầu gã đánh hộ gia tộc nhà Mộ Dung thì rất hưng phấn. “Một ngày mà không đánh nhau trận nào thì tôi thấy trong người bứt rứt thôi rồi, có người khiêu chiến tôi, đúng là hạnh phúc! Haha!”

Thư kí Bob đương nhiên biết cái câu đánh mấy người của đối phương chính là giết mấy người!

Đối với người tay dính đầy máy này, thư kí Bob thực sự sợ hãi và bất lực, dù sao Raymond vốn được huấn luyện trở thành cỗ máy sinh ra để chiến đấu.

Raymond không dấu diếm việc minh si mê bạo lực, gã hưng phấn nhìn cô thư ký: “Jamie cô biết không, từng đấm từng đấm biến người sống thành người chết không còn hơi thở, đó chính là hưởng thụ sung sướng nhất thế giới, haha!”

Nữ thư kí sợ hãi nhắm mắt nhanh chóng chạy đi.

Raymond nhìn bóng lưng của cô, cười điên cuồng: “Đồ đàn bà nhu nhược, chỉ đáng làm ấm giường cho đàn ông!”

Rầm! Raymond đấm một quyền lên bao cát, khiến bao cát lung lay qua lại.

“Đã đồng ý rồi? Thật tốt quá!” Mộ Dung Hào Giang vui mừng khôn xiết: “Nhân Nhi, đối phương muốn bao nhiêu tiền?”

Mộ Dung Nhân nói: “Đối phương cảm thấy bốn trăm nghìn đô la Mỹ ít quá, con tăng thêm một trăm nghìn đô la Mỹ mới được.”

“Tốt! Sáu trăm nghìn đô la mỹ, chỉ cần có thể đánh bại Hoa Hạ, Hoa Hạ vẫn thuộc về nhà họ Mộ Dung chúng ta!” Mộ Dung Hào Giang xoa xoa tay: “Đến lúc đó phải đánh chết Diệp Vô Phong! Đánh chết mới thôi!”

Mộ Dung Nhân cười nói: “Bố cứ yên tâm! Con đã điều tra chiến tích của Raymond, từ lúc gã bắt đầu đánh quyền trên chợ đêm tới giờ, đều đánh đối thủ tới chết mới dừng lại, không có ngoại lệ nào xảy ra. Hơn nữa con còn xem qua video chiến đấu của gã, thực sự rất lợi hại, cơ thể người này như được đúc bằng sắt thép, rất ít võ sĩ cùng đẳng cấp có thể phá vỡ lớp phòng thủ của gã.”

“Ồ? Lợi hại như vậy? Để bố xem thử video chiến đấu của gã xem sao.” Mộ Dung Hào Giang cực kì háo hức, bởi vì sức chiến đấu của Raymond liên quan tới vận mệnh của gia tộc nhà Mộ Dung, phải nắm chắc một trăm phần trăm mới được, Bát Tí Hải Thần cũng lại gần Mộ Dung Nhân phát điện thoại trên video của mình, thông qua phần mềm trình chiếu trên máy tính. Raymond xuất hiện trên màn hình với cơ thể cơ bắp cuồn cuộn!

Raymond giống như một cỗ máy chiến đấu, anh ta dồn ép đối thủ ngay khi bước lên sàn đấu, một lúc sau, đối thủ không còn sức lực chống trả bị đánh gục xuống đất, sau đó Raymond rơi vào trạng thái điên cuồng, bẻ gãy tứ chi của đối thủ, sau đó đấm nát phần đầu của đối phương, thời điểm đối phương được khênh xuống dưới đã không còn nguyên hình người.

Mộ Dung Hào Giang cùng Bát Tí Hải Thần đều giết qua vô số người, nhưng chứng kiến video tàn sát bạo lực như vậy, sâu trong, lòng cảm thấy sợ hãi không thôi, gã thực sự là ác ma…!

Kế tiếp, lại có một đối thủ nữa lên sàn, đối phương có khổ người hao hao giống Raymond, bộ dạng rất kiêu ngạo.

Raymond dường như cảm thấy đối thủ xứng tầm với mình, hai mắt tỏa sáng, chiến đấu vừa bắt đầu, Raymond đã phấn khích tung cho đối phương ba cú đấm!

Kết quả gã cơ bắp đó lại gục trước ba cú đấm đó, những giây sau đó là buổi biểu diễn đầy máu tanh của Raymond, đánh tới mức đầu đối phương gần như rời khỏi cổ!

Trên sàn đấu tràn ngập máu tươi, thời điểm đi xuống sàn, Raymond còn trượt một đường, một buổi chém giết hoàn mỹ!

Xung quanh sàn đấu là tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo phấn khích, sau đó là khung cảnh cực kì kích động.

Thậm chí còn có một người phụ nữ đến xem kích động tới mức cởi sạch quần áo, xông lên sàn đấu, ôm chầm lấy Raymond hôn hít.

Raymond cũng không kém, ngay trên sàn đấu đè người phụ nữ kia, trình diễn một màn mỹ nữ cùng dã thú, tiếng hoan hô càng ngày càng nhiệt tình hơn…

“Thằng khốn đó mạnh quá.”

Bát Tí Hải Thần cảm thấy không chịu đựng được nữa, xấu hổ quay đầu sang một bên.

Mộ Dung Hào Giang vui mừng không thôi: “Tốt! Mạnh như thế! Nếu như Diệp Vô Phong có kết cục như vậy, 500.000 đô la mỹ cũng đáng.”

Rồi ông ta nhìn Mộ Dung Nhân: “Nhân Nhi, con đã hẹn với Raymond chưa?”

Mộ Dung Nhân gật đầu: “Bố cứ yên tâm! Con đã hẹn rồi, 6.30 phút bọn họ sẽ đúng giờ đến sân vận động!”

“Rất tốt! Hải Thần, ông cũng chuẩn bị một chút, đến lúc đó cần phải phát huy hết sức của mình!”

Bát Tí Hải Thần nói: “Được rồi! Ông chủ cứ yên tâm, chỉ cần Raymond có thể xử lý Diệp Vô Phong, những người khác tôi có thể giải quyết một cách đơn giản!”

“Anh với Ngưu Nhi tham chiến? Không được?” Bạch Nhạn Phỉ sốt ruột: “Diệp Vô Phong, ba trận thắng hai, nhỡ một trong hai người thất bại thì sao?”

Diệp Vô Phong nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó, Du Kinh Hồng sẽ tới hỗ trợ.”

“A..! Vị cao thủ kia? Thật tốt quá!” Bạch Nhạn Phỉ đương nhiên biết rõ, Du Kinh Hồng không phải người bình thường.

Tiêu Ngưu Nhi cầm trong tay một ít xúc xích dăm bông: “Giờ tôi không thể ăn quá no được, đợi đến lúc nữa đói bụng thì ăn thêm một chút. Ha ha!”

Cậu cũng thuộc phần tử hiếu chiến, cảm thấy tự hào vô cùng khi Diệp Vô Phong chọn cậu tham gia cuộc chiến.

Năm rưỡi, tại sân vận động nhà họ Mộ Dung, đội ngũ hai bên cơ bản đã đến đầy đủ, nhưng bên Diệp Vô Phong lại thiếu một vị trí.

Mộ Dung Hào Giang hung dữ nhìn Diệp Vô Phong nói: “Diệp Vô Phong, tôi và cậu có huyết hải thâm cừu, trận chiến này khiến chúng ta phải đánh cược mạng mình.”

Diệp Vô Phong nhún vai: “Trận chiến sinh tử? Được! Mộ Dung Hào Giang, sợ đến lúc nó ông nói lời không giữ lời thôi…”

Mộ Dung Hào Giang nói: “Trận chiến ngày hôm nay, bên tôi đặt cược 2 tỷ đô la mỹ! Tôi dùng tài sản nhà Mộ Dung chúng tôi làm vật thế chấp.” nói xong, ông ta sai Mộ Dung Nhân đưa ra một phần tài liệu: “Diệp Vô Phong, bên các người phải đặt cược giá trị ngang hàng, nếu không, các người tự động nhận thua đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.