Thần Cấp Ở Rể

Chương 301: Chương 301: Ác ma Raymond




“Hai tỷ sao…” Diệp Vô Phong nhìn Lâm Thư Âm, người kia gật đầu: “Tôi đã đem toàn bộ giấy tờ của Hoa Cường, dựa theo giá trị thị trường hiện tại tại thành phố Hoa Cường, thì phần tài sản này có giá trị ít nhất là tám tỷ, thậm chí còn nhiều hơn. Ở đây có tài liệu đánh giá chuyên nghiệp, Mộ Dung Nhân, anh có thể nhìn qua.”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Tốt, vậy đánh cược công ty Hoa Cường! Mộ Dung Hào Giang, ông cũng phải đưa ra tiền đặt cược tương đương, nếu không, ông tự động nhận thua đi.”

“Được!” Mộ Dung Nhân kiên quyết thách thức: “Tôi đang cầm tất cả tài liệu bất động sản cùng nhà xưởng của dòng họ Mộ Dung, tám tỷ, không thành vấn đề.”

Cả hai bên đã chuẩn bị tài liệu và giao chúng cho ông Bob, người được chỉ định đặc biệt để chủ trì trận chiến này.

Sau khi kiểm tra kĩ càng, ông Bob dõng dạc tuyên bố: “Trận chiến giữa dòng họ Mộ Dung cùng công ty Hoa Cường có thể bắt đầu ngay bây giờ.”

Hai bên tách ra, Diệp Vô Phong nói: “Mộ Dung Hào Giang, vừa rồi ông đã đề cập qua trận chiến sinh tử, giờ ông lại không dám sao?”

Mộ Dung Hào Giang cười lạnh: “Chỉ là tôi không muốn cậu thua cược mà chết! Tôi muốn cậu chết không được tử tế!”

“Ồ.. được thôi, giờ bắt đầu đi?”

Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hào Giang: “Trận chiến này dù không động được tới gân cốt nhà họ Mộ Dung, cũng có thể khiến mấy người chảy máu.”

“Haha!” Mộ Dung Hào Giang cười điên cuồng: “Diệp Vô Phong, tôi muốn Hoa Cường của cậu từ nay thuộc về nhà họ Mộ Dung này! Hải Thần, phe ta ai đánh trước?”

Bát Tí Hải Thần lạnh lẽo nhìn Diệp Vô Phong: “Họ Diệp kia, đội của cậu có ai thì gọi ra đấu đi!”

Diệp Vô Phong nhìn đông nhìn tây, Du Kinh Hồng nhanh nhẹn xuất hiện, chậm rãi đi tới: “Diệp Vô Phong, đừng lo lắng, tôi tới rồi!”

“A…?” Bát Tí Hải Thần chấn động: “Du Kinh Hồng, cô…”

Raymond kích động, thấy Bát Tí Hải Thần sợ Du Kinh Hồng như thế thì không hiểu vì sao: “Một ả đàn bà thôi mà, sao ông lại sợ ả ta như thế!”

Bát Tí Hải Thần nhỏ giọng nói với Raymond: “Người này có năng lực xuất chúng, giỏi hơn tôi gấp trăm lần.”

Raymond kinh ngạc nói: “Phụ nữ cũng có thể đánh nhau? Đùa nhau à! Hải Thần, hôm nay tôi muốn băm vằm ả ta ra một trăm tám mươi mảnh!” Nói xong, gã sải bước tiến lên, ngoắc tay với Du Kinh Hồng: “Đến đây nào! Em yêu, anh hứa sẽ cho em cảm thấy thoải mái! Haha!”

“Khốn nạn!” Thân pháp Du Kinh Hồng như thường, chậm rãi tới hướng Raymond: “Raymond, hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang kiến thức về võ thuật Hoa Hạ! Đó không phải thứ mà người phương Tây bọn anh có thể khinh thường!”

Raymond tuy ăn nói ngông cuồng, nhưng khi bắt đầu chiến đấu gã lại hết sức cẩn thận, gã dùng hai quyền dò đối phương, cũng không vội đánh bại người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn này.

Du Kinh Hồng đứng yên một chỗ, đây là điều tối kị trong cuộc chiến, nhưng cô không quan tâm, khinh thường nhìn Raymond.

“Đừng khinh địch, tên này da dày, rất lợi hại.” Diệp Vô Phong vội vàng nhắc nhở.

Du Kinh Hồng chậm rãi lùi lại phía sau nửa bước, vẫn ung dung ngoái đầu nhìn Diệp Vô Phong, thoáng mỉm cười “Yên tâm, tôi nắm chắc phần thắng.”

Diệp Vô Phong đương nhiên tin tưởng Du Kinh Hồng, kỹ năng của Du Kinh Hồng thực sự mạnh đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi.

Ở Hoa Hạ, không có nhiều người có thể đạt tới đẳng cấp của Du Kinh Hồng, đừng nói tới phụ nữ, đàn ông cũng không có mấy người.

Khổ người Raymond không quá đô con, dáng người thực sự mạnh mẽ, từng đường cong cơ bắp của gã không phải nhắc tới, nếu so với vận động viên thể hình thì gã lại có cơ thể càng cân đối và lợi hại hơn mấy lần. Điểm quan trọng ở chỗ, số cơ bắp của không như vận động viên thể hình, nhìn đẹp nhưng không dùng được.

Mỗi một khối cơ bắp của Raymond có thể khống chế bằng ý nghĩ, có thể đạt độ xoắn một cách tự do mà không có bất kì chướng ngại nào.

Đừng nghĩ Raymond kiêu ngạo và tàn độc như thế, kì thực đó là kết quả của việc huấn luyện gian khổ, tới mức mà người bình thường không thể tưởng tượng ra được.

Trước mặt người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn này, tuy gã tỏ ra xem thường, nhưng một khi gã bước vào trạng thái chiến đấu thì không hề khinh thường đối phương, đây là điều kiện đầu tiên mà gã luôn có thể chiến thắng trên sàn đấu.

Gã tập trung tất cả tinh thần vào người phụ nữ nhỏ nhắn đáng sợ này, dù một cọng tóc của Du Kinh Hồng có lung lay, gã cũng có thể cảm nhận được.

Trực giác nhạy cảm này mới là nguyên do khiến Raymond đạt được thành tích toàn thắng trong sự nghiệp của mình.

Gã lập tức phán đoán ra thực lực cách biệt giữa hai người, nếu so sánh sức mạnh bản thân, Raymond thực sự chiếm ưu thế, nhưng Raymond lại nhìn ta được, dù lực chịu đòn của Du Kinh Hồng không bằng mình, nhưng người này lại có khí chất không rõ thuộc về cao thủ, khiến Raymond kinh hãi không thôi.

Đây là một đối thủ mạnh mẽ!

Raymond không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng đây chính là suy nghĩ trong đáy lòng của gã.

Bởi vậy, Raymond hành động từng bước một cách thận trọng, không hề suy nghĩ ngạo mạn.

Sự đối lập giữa hai bên thực sự quá rõ ràng, cánh tay của Raymond còn thô hơn phần vòng eo của Du Kinh Hồng.

Cuộc chiến này, giống như một con gấu đen đối đầu một chú chồn trắng nhỏ!

Hừ! Khi một quyền của Raymond đánh tới, Du Kinh Hồng quả nhiên nhẹ nhàng như tơ hồng, phiêu đãng như lông tơ trước gió dưới quyền phong của Raymond mà di chuyển! Vậy mà cô có thể tránh khỏi nắm đấm sắt của Raymond!

Đồng thời, thân hình nhỏ nhắn của cô xoay chuyển, hướng về cánh tay Raymond mà đánh một chưởng.

“Haha! Nhột!” Raymond cười to, cảm thấy một chưởng của Du Kinh Hồng đánh lên tay mình chỉ có cảm giác ‘ngứa’ mà thôi, thực sự không có sát thương gì.

Nhưng gã ra tay mấy quyền, đều có cảm giác có thể đánh trúng Du Kinh Hồng, nhưng cơ thể Du Kinh Hồng như mất đi trọng lực, ngay lúc gã thấy có thể động tới đối phương, Du Kinh Hồng lại có nhẹ nhàng né được, thậm chí lực lượng của nắm đấm như phiêu động trong gió.

Đúng, chính là cảm giác nhẹ nhàng phấp phơ trong cơn gió!

Mỗi lần Raymond đánh một quyền, Du Kinh Hồng liền nhẹ nhàng né tránh, thậm chí cơ thể cô không hề tốn một chút sức lực nào.

Nhưng mỗi một lần Raymond ra chiêu là dùng hết toàn bộ sức lực của mình!

Năm phút sau, tốc độ ra tay của Raymond có phần trì trệ, thể lực xuống dốc trầm trọng.

Diệp Vô Phong cực kì yên tâm với Du Kinh Hồng, dù cô áp dụng chiến thuật nào, kết quả cuối chiến thắng vẫn thuộc về cô!

Mộ Dung Hào Giang cùng Bát Tí Hải Thần dần dần cũng nhìn ra vấn đề: “Ngài Raymond, xin hãy cẩn thận!”

Lời nhắc nhở này được đưa ra dưới góc nhìn của người bên ngoài.

Raymond cũng ý thức được vấn đề của mình, nếu cứ lãng phí thể lực như thế, cuối cùng cũng hết sức mà thua thôi...!

Bởi vậy, Raymond thay đổi trạng thái bình thường của mình và bắt đầu vào thế phòng thủ, làm gì chắc đó, không hề ra sức tấn công.

Mộ Dung Hào Giang và Bát Tí Hải Thần đều đã xem video chiến đấu của Raymond đều cảm thấy buồn bực, Du Kinh Hồng chưa ra tay, Raymond cẩn thận như thế làm gì?

Những mỗi một động tác của Raymond vẫn tràn ngập lực lượng, làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Bốp! Du Kinh Hồng lại ra một chưởng, đánh lên tay của Raymond!

Dựa vào cảm giác lần trước, Raymond không quan tâm lắm, nhưng cánh tay lại thấy mát lạnh?

Tiếp theo, một dòng máu ấm dần dần chảy ra cả dọc cánh tay! Trời ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.