Thần Cấp Ở Rể

Chương 302: Chương 302: Cái chết của Raymond




Chiến thuật mà Du Kinh Hồng sử dụng đương nhiên chính xác, ngay từ đầu cô không sử dụng phương thức mạnh đối mạnh, mà chơi trò hit and run, hơn nữa lúc cô tấn công Raymond cũng không dùng hết toàn bộ sức lực của mình, cố ý chỉ dùng một phần mà không đụng tới chín phần còn lại.

Bởi thể, Raymond mới cảm thấy nhột.

Nhưng hiện giờ, Du Kinh Hồng đã tiêu hao phần lớn thể lực của Raymond, đã hoàn toàn chiếm thế chủ động, cô không cần phải che dấu lợi thế của mình nữa.

“A…” Sau khi cánh tay của Raymond bị chảy máu, gã không hề để ý tới vết thương của mình, gã dùng miệng ngậm lấy vết thương, hút lấy một ngụm, lập tức miệng đầy máu, sau đó gã dữ tợn nhào tới, bộ dạng liều lĩnh không muốn sống.

Điên cuồng, mới chính là Raymond của bình thường.

Thân pháp Du Kinh Hồng vẫn nhẹ nhàng như cũ, Raymond sau khi bị thương thì phát điên, cũng không liên quan tới chiến thuật của cô.

Đột nhiên, Raymond giơ hai tay ra muốn ôm Du Kinh Hồng vào trong ngực, có lẽ muốn siết chết Du Kinh Hồng.

Nhưng Du Kinh Hồng lại không hề né tránh, dáng người nhỏ nhắn của cô ấy lao thẳng đánh tới ngực của Raymond!

Sau đó, Diệp Vô Phong nhanh mắt chứng kiến thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Du Kinh Hồng, khi cô hạ thấp người tiến vào trong ngực Raymond, đột nhiên dựng người lên, bốp một phát Lâm Thư Âm ngược người lại, trong khi vòng tay của Raymond vẫn còn trên không trung, cô đã tự kéo mình tách khỏi Raymond!

Lúc này, Raymond đã khép tay lại! Nhưng thời điểm gã khép tay thì đột nhiên phát hiện từ phần bụng đến trước ngực của gã đã bị Du Kinh Hồng dùng dao rạch dọc lên

Một vết dao thật dài đẫm máu, máu tươi chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm!

“Ô…” Raymond không bao giờ tưởng tượng được mình có kết cục thảm hại như vậy trong trận chiến này!

Mỗi một lần đánh chết đối thủ, Raymond có một cảm giác thoải mái không nói lên lời!

Nhưng hiện giờ, bản thân lại là người phải đối diện với cái chết! Vết thương máu trên ngực dù độ nông sâu khác nhau, nhưng hầu hết khiến phần bụng được mở toang ra, dưới máu tươi đầm đìa chảy ra, thì phần ruột và nội tạng bên trong cũng lộ ra ngoài! Cảnh tượng bi thảm này khiến Bạch Nhạn Phỉ, Tiêu Sắc cùng Lâm Thư Âm vừa nhìn vừa nôn mửa không ngừng.

Raymond tiến lên phía trước một bước, máu tươi chảy đầy đất!

Hộc! Gã quỳ rạp xuống đất, hai mắt trợn trừng, nhìn Du Kinh Hồng với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nỗi không cam lòng trong gã không thể nào diễn tả được bằng lời.

Thời điểm máu tươi chảy ra, Raymond chỉ cảm thấy sức lực toàn cơ thể như bị cái gì đó rút sạch! Không còn cách nào đứng thẳng, sau khi quỳ xuống, Raymond không cam lòng nhìn Du Kinh Hồng, sau đó ầm ầm một tiếng, té nhào xuống đất, không hề cử động!

Kẻ nổi danh giết người không gớm tay Raymond trên sàn đấu chợ đêm, cuối cùng lại chết dưới con dao của Du Kinh Hồng, hơn nữa lại kết thúc cuộc đời mình với cái chết cực kì thê thảm.

“Raymond!” Ngài Bob không thể ngờ được, kẻ tung hoành sàn đấu quyền anh dưới mặt đất như Raymond lại chết trong tay người phụ nữ Châu Á nhỏ bé này!

Gã điên cuồng gào lên một tiếng, con mắt đỏ ngầu, dù sao Raymond làm bảo vệ cho gã bao nhiêu năm như thế, đôi bên vẫn có chút cảm tình với nhau.

Mộ Dung Hào Giang cùng Bát Tí Hải Thần cũng khiếp sợ không hiểu nổi, Raymond cứ thế mà chết? Tám tỷ tiền đặt cược đó! Chẳng lẽ họ cứ vậy mà thua sao?

Du Kinh Hồng đứng trước xác chết của rat, sau khi giết chết Raymond, cô vẫn ở trạng thái thong dong, thản nhiên nói: “Raymond đã thua, thì mạng cũng chết.”

Bob đè xuống sự đau đớn của bản thân, ảm đạm tuyên bố: “Trận đấu này, Raymond thua.”

Rất nhanh có người kéo thi thể Raymond ra ngoài, hiện trường cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Bát Tí Hải Thần cắn răng một cái: “Diệp Vô Phong, cậu lên đi! Trận này hai ta đánh với nhau!” Tuy không chắc có thể đánh chết được Diệp Vô Phong, nhưng nhà họ Mộ Dung hiện giờ đâu có ai ngoài gã? Có thể đánh được với Diệp Vô Phong?

Du Kinh Hồng thờ ơ nhìn Bát Tí Hải Thần: “Bát Tí Hải Thần, tôi không ngại tiếp tục đấu với ông đâu.”

Bob nói lớn: “Mỗi người một trận, không được chơi liền hai trận! Đây là quy tắc!”

Bát Tí Hải Thần cũng cực kì sợ Du Kinh Hồng, một chiêu vừa rồi của Du Kinh Hồng mặc dù nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng muốn làm nhanh gọn, không chê vào đâu được như vậy trước mặt một cao thủ như Raymond thì cũng chỉ có Du Kinh Hồng, một chiến sĩ siêu cấp với kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được.

Nếu đổi thành người khác, một khi bị ôm lấy, vậy cũng phải đối mặt với kết cục gãy xương gần hết mà thôi!

Đối với người lợi hại với cấp bậc gần như thần như Du Kinh Hồng, Bát Tí Hải Thần không có dũng khí đối mặt với cô.

Bởi vậy, gã vẫn nhìn Diệp Vô Phong, hy vọng dưới tình huống thoát lực, chưa khôi phục được sức mạnh của mình, khiến gã có thể nhân cơ hội.

Diệp Vô Phong nhìn thoáng qua Du Kinh Hồng rồi lắc đầu, đi lên phía trước, đứng trước mặt Bát Tí Hải Thần tầm ba mét, chậm rãi hạ thấp người: “Bát Tí Hải Thần, mấy người đã thua một ván rồi, nếu như trận này thua nữa, thì trận thứ ba cũng không cần diễn ra đâu.”

Bát Tí Hải Thần đứng tại chỗ, vận chuyển toàn lực, sau đó giơ hai tay lên cao, chậm trãi đè xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, trận này người thua chính là cậu!”

Mộ Dung Hào Giang nói: “Hải Thần, chỉ cần trận này ông có thể thắng, thì một nửa tài sản nhà Mộ Dung sẽ thuộc về ông!”

Mộ Dung Nhân hoảng sợ, nghi ngờ nhìn bố anh, rất muốn ông rút lại những lời vừa nãy.

“Tốt!” Quả nhiên tiền tại lay động được con người, Bát Tí Hải Thần vừa nghe xong thì tinh thần phấn chấn, thần sắc sáng láng hơn mấy phần: “Cảm ơn ông chủ!”

Vút! Bát Tí Hải Thần rút ra một thanh đao ngắn, phần đầu dao hơi uốn cong, phần chuôi lại hơi kì lạ, lóe lên ánh sáng màu xanh, vừa nhìn cũng biết đây không phải là vũ khĩ tầm thường.

Diệp Vô Phong cũng rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng, lay động trong gió, mềm mại như làn nước mùa thu, tỏa ánh sáng lạnh, tay làm kiếm quyết, nhìn qua Bát Tí Hải Thần.

Thực ra bình thường Diệp Vô Phong rất ít dùng binh khí, nhưng trận chiến hôm nay thực sự rất quan trọng, anh mới tìm tạm một nhanh nhuyễn kiếm, mang trong người, chuẩn bị trong bất kì tình huống nào, bây giờ thấy Bát Tí Hải Thần lấy vũ khí ra, anh mới quyết định sử dụng thanh nhuyễn kiếm này.

Chủ nhân của thanh nhuyễn kiếm chính là Tiêu Sắc, Diệp Vô Phong đặc biệt tìm cô để mượn.

Vút vút, Bát Tí Hải Thần múa đao, đem bản thân bao thủ trong ảo ảnh mà đao để lại, tiến lại gần chỗ Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong dơ thanh kiếm lên, khụy chân xuống, cổ tay đột nhiên cử động, mũi kiếm bắn ra ba đóa hoa mai, đánh tới chỗ Bát Tí Hải Thần.

Keng, keng, keng… Đao kiếm chạm vào nhau, tiếng vang không dứt, tốc độ hai người nhanh tới cực kiểm, mọi người xung quanh nhìn tới hoa mắt.

Đột nhiên tiếng đao kiếm dừng lại, thân ảnh của hai người cũng tách nhau ra, sau đó đứng yên một chỗ.

Bát Tí Hải Thần đã sử dụng tốc độ cực hạn của mình, nhưng Diệp Vô Phong dường như vẫn có thể ngăn cản một cách nhẹ nhàng.

Bát Tí Hải Thần cắn răng nói: “Hãy xem Đồ Long Đao Hải Thần của tôi!”

Đao pháp trong tay gã đột nhiên biến đổi, một lần nữa cuồn cuộn tiến tới, trong lưỡi kiếm đó, chứa đựng một lực lượng hơi nước không rõ, áp đảo trời đất, nơi nào cũng có, cuốn tới chỗ Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong cũng cảm nhận được sự công kích dày đặc vào tài tình của Đồ Long Đao, trong lúc khẩn cấp không có phương án giải quyết tốt hơn, chỉ có thể dùng kiếm chống lại rồi từ từ lùi lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.