Chu Tinh giễu cợt nói: “Xí nghiệp Chu Tinh của chúng tôi có liên quan đến nhà họ Nguyên. Cậu muốn xí nghiệp Chu Tinh đóng cửa sao? Vậy cậu cứ thử xem, trừ phi cậu có thể phá ngọn núi lớn nhà họ Nguyên này.”
Diệp Vô Phong thở dài một hơi: “Ban đầu không phải công ty Chính Hòa cũng hợp tác với nhà họ Nguyên đó sao, nhưng cuối cùng nhà họ Nguyên chỉ đứng trơ mắt nhìn công ty Chính Hòa bị Công ty Hoa Cường của chúng tôi mua lại thôi, thật sự là quá vô tình.”
Chu Tinh nghiến răng, đương nhiên sẽ không tin lời Diệp Vô Phong nói, lúc này ông ta chỉ muốn Diệp Vô Phong rời khỏi nơi này, về phần vụ án mười ba năm trước, ông ta tuyệt đối sẽ tiếp tục giấu giếm.
Dù sao thì chỉ cần ông ta tiếp tục che giấu, thì ông ta sẽ không bao giờ bị bắt vì không có đầy đủ bằng chứng.
Diệp Vô Phong nhìn bộ dạng con heo chết không sợ nước sôi của Chu Tinh, gật đầu nói: “Được rồi, ông đã tỏ thái độ như vậy thì đừng trách tôi.”
Diệp Vô Phong xoay người bước ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Chu Tinh mới giải tán vệ sĩ và gọi điện cho nhà họ Nguyên, ông ta biết rằng trong tình huống này, ông ta chỉ có thể cầu cứu nhà họ Nguyên.
Chỉ có nhà họ Nguyên mới có thể giúp ông ta, nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Nguyên, xí nghiệp Chu Tinh sẽ không thể chống lại công ty Hoa Cường.
Sau khi Diệp Vô Phong đi ra khỏi Xí nghiệp Chu Tinh, anh mỉm cười: “Xem ra vẫn phải dùng một số thủ đoạn thì bọn họ mới có thể ngoan ngoãn.”
Đương nhiên anh biết sau khi mình ra tay, Chu Tinh nhất định sẽ bảo nhà họ Nguyên phái người tới.
Anh đi về hướng nhà họ Nguyên, nếu lúc này ngăn cản nhà họ Nguyên, rồi lại ra tay với Chu Tinh, Chu Tinh có cảm thấy nhà họ Nguyên chỉ hứa suông với ông ta, chứ thực tế không hề phái người qua?
Anh sẽ không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng vẫn có thể ngăn cản nhà họ Nguyên.
Khi đang trên đường đến nhà họ Nguyên, Diệp Vô Phong buồn chán nhìn dòng xe qua lại.
Anh đang đợi Nhà họ Nguyên xuất hiện, bỗng ánh mắt anh sáng lên.
“Cuối cùng cũng đợi được.” Diệp Vô Phong mỉm cười, thông qua hệ thống mạng của Hồng Á Phương, anh nhớ được tất cả biển số xe của nhà họ Nguyên.
Vì vậy, anh biết chiếc xe đó là xe của nhà họ Nguyên.
“Xem ra có bốn năm cao thủ ở đây, nhưng cũng tốt, nhà họ Nguyên chắc là khá yên tâm với những người này.” Diệp Vô Phong cười nói.
Đương nhiên anh biết nhà họ Nguyên tuyệt đối không thể đoán được anh có thể biết biển số xe của tất cả các loại xe của nhà họ Nguyên, cũng tuyệt đối không thể biết được anh sẽ tới nơi như vậy để ngăn chặn.
Thấy có xe đang tiến đến gần mình, anh đứng giữa đường, cầm con dao găm trên tay.
Khi tài xế trên xe nhìn thấy Diệp Vô Phong đứng ở giữa đường, lập tức kinh ngạc: “Hắn làm gì vậy? Muốn chết à?”
Bốn cao thủ tông sư trong xe cau mày, nhanh chóng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Vô Phong, bọn họ sửng sốt một chút, sau đó vội nói: “Tông hắn! Có thể giết hắn là tốt nhất!”
Tài xế nghe vậy thì hết sức kinh hãi, nhưng anh ta cũng biết rằng mình phải làm theo lời của các cao thủ cảnh giới tông sư này.
Anh ta đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Đúng rồi, thế này mới tốt chứ. Thấy tôi mà không tông thì đúng là quá nhát gan.”
Anh cầm con dao găm trên tay, khi xe còn cách anh khoảng năm mươi mét, anh ném con dao găm ra khỏi tay, con dao găm đâm xuyên qua cổ người lái xe một đoạn.
Tài xế trợn tròn mắt, cầm chặt tay lái, nhưng tay lái đã bị chệch hướng, chiếc xe tông trực diện vào lan can và lật nhào.
Bốn cao thủ cảnh giới tông sư chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng đối với họ, chấn thương lật xe này không là gì đối với họ, chỉ là một chút tổn hại nhỏ mà thôi.
Không hề gây tử vong.
Ngược lại, người lái xe đã chết, họ cần tìm một chiếc xe mới để đi đến xí nghiệp Chu Tinh.
Lục Bá chỉ vào Diệp Vô Phong nói: “Nhóc con, mặc dù thực lực của mày rất mạnh, nhưng cố tình ngăn cản bọn tao như thế này có ý nghĩa gì không?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Có nghĩa hay không thì chờ một lát mới biết được.”
Lục Bá khịt mũi: “Nếu như mày ngăn cản bọn tao, Nhà họ Nguyên sẽ biết, họ sẽ phái người khác tới xí nghiệp Chu Tinh thôi.”
Diệp Vô Phong vẫn rất bình tĩnh: “Không đâu, hắn sẽ không biết tin tức ở đây, các người quên rồi sao? Tôi là người của Cục Hồng Thuẫn, ta có thể phong tỏa tất cả tin tức ở đây.”
Nghe xong, vẻ mặt của Lục Bá lập tức thay đổi, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lúc này mới nhận ra điện thoại di động của bọn họ không có tín hiệu!
Lục Ba tức giận nhìn Diệp Vô Phong: “Tên khốn kiếp, mày muốn làm gì?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi không muốn làm gì cả? Tôi chỉ muốn mời các người qua chỗ của tôi uống trà thôi. Ít nhất các người đừng đi ra ngoài cho đến khi tôi làm xong việc.”
Bốn cao thủ tông sư đều nhìn nhau, đương nhiên bọn họ không muốn đối đầu với Diệp Vô Phong, dù sao thì Diệp Vô Phong cũng là một cường giả cảnh giới chiến thần, Tống Thanh Vân đã nói điều này rồi.
Nhiệm vụ của bọn họ đối với Xí nghiệp Chu Tinh không phải là giết Diệp Vô Phong, mà là bảo vệ Chu Tinh, nếu chỉ là bảo vệ Chu Tinh, bọn họ vẫn có thể làm được.
Chính vì họ tin vào điều này nên mới đến đây.
Nếu muốn giết Diệp Vô Phong, thì Tống Thanh Vân nên đến chứ không phải là mấy cao thủ tông sư như bọn họ đến.
Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Vậy các người quyết định như thế nào?”
Lục Bá biết Diệp Vô Phong bây giờ mạnh hơn, bọn họ có đánh nhau cũng vô dụng, cho nên đều đồng ý với Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười nói: “Tốt lắm, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, mời đi cùng tôi.”
Diệp Vô Phong dẫn đường và đồng thời gửi tin nhắn cho Du Kinh Hồng.
Chỉ vài phút sau, một nhóm người đến địa điểm này, lật xe lại, nổ máy rồi bỏ đi.
Về phần dấu vết trên mặt đất, đều nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ.
Như thể không có gì xảy ra ở đây cả.
Diệp Vô Phong cười nói: “Các người cũng rất may mắn khi gặp tôi đấy.”
Bốn người Lục Bá chỉ cười khổ, bọn họ xui xẻo nên mới gặp Diệp Vô Phong, nếu không gặp Diệp Vô Phong, bọn họ có lẽ đã đi đến Xí nghiệp Chu Tinh một cách suôn sẻ rồi.
Diệp Vô Phong biết bốn người Lục Bá vẫn chưa hiểu chuyện, vì vậy cười nói: “Nếu các người thật sự đến Xí nghiệp Chu Tinh, như vậy thì tính mạng của các người đã không còn rồi.”
Bốn người Lục Bá không hiểu ý gì, Diệp Vô Phong cười nói: “Chắc các người không biết, mục tiêu hiện tại của Cục Hồng Thuẫn là Xí nghiệp Chu Tinh, nếu các người đi thì sẽ đối mặt với Cục Hồng Thuẫn. Các cao thủ khác của cục Hồng Thuẫn không hiền như tôi đâu.”
Đám người Lục Bá kinh hãi, nhưng nghe nói bọn họ chỉ ở đó để bảo vệ Chu Tinh, sẽ không có xung đột trực tiếp với Cục Hồng Thuẫn mà.
Tại sao lại khác nhau vậy? Nếu chống lại quân triều đình thì đây chẳng phải là đi vào ngõ cụt sao?
Sao họ dám chứ?