“Nhưng đây chỉ là những gì chúng ta biết. Chúng ta đã cấm mua bán hàng cho họ ở thị trường Liêu Tây, và không công ty nào sẽ bán đồ cho họ.” Nguyên Thuật tiếp tục nói.
Nguyên Phong nhún vai: “Đây hoàn toàn không phải là điều anh ta muốn, vì vậy các người có cấm cũng không sao, anh ta sẽ chuyển một số vật liệu từ Liêu Đông, và sau đó giả vờ rằng các công ty khác cũng đang âm thầm bán vật liệu xây dựng cho Công ty Hoa Cường, như vậy thì các công ty khác cũng sẽ bán theo, dù sao cũng chẳng vi phạm pháp luật, quan trọng nhất là kiếm tiền. “
Tất cả mọi người đều náo động, đương nhiên không ai ngờ sẽ đi sâu đến vậy, nhưng bọn họ biết rằng những gì Nguyên Phong nói nhất định có thể xảy ra.
Đối với một công ty lớn như công ty Hoa Cường, để tìm ra giải pháp cho vấn đề này, chắc hẳn chỉ có thể sử dụng những phương pháp xảo quyệt.
Như những gì Nguyên Phong đã nói.
Nguyên Chẩn nheo mắt lại, ông ta không ngờ Nguyên Phong lại nghĩ thấu đáo tất cả chuyện này, có một số chuyện đến cả ông ta còn không có nghĩ tới.
Suy nghĩ một hồi, ông ta cười nói: “Nếu đã như vậy, thế cháu nghĩ chúng ta nên làm gì mới tốt?”
Nguyên Phong tự tin nói: “Đương nhiên loại chuyện này rất đơn giản, chỉ cần mời tất cả các người phụ trách công ty xây dựng đến nhà họ Nguyên, đập đi đập lại là được.”
Nguyên Chẩn gật đầu, cách xử lý của Nguyên Phong rất đơn giản, nhưng cũng là hữu hiệu nhất.
“Chuyện này sẽ giao cho cháu. Cậu đã giải quyết xong chuyện tin tức kia chưa?” Nguyên Chẩn thờ ơ hỏi.
Nguyên Phong gật đầu: “Tối nay mọi người sẽ biết.”
Diệp Vô Phong lúc này đang chống cằm nhìn Lâm Thư Âm trong phòng làm việc, vợ anh thật sự rất xinh đẹp, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng ở trạng thái xinh đẹp nhất.
Dù nhìn ngắm cả trăm lần anh cũng không bao giờ cảm thấy chán.
Lâm Thư Âm bị ánh mắt như sói của Diệp Thiếu Phong nhìn nên có chút ngượng ngùng, vội vàng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong.
Nhưng Diệp Vô Phong thậm chí còn làm càn hơn.
“Bà xã của anh thật sự rất xinh đẹp, dù là lúc nào cũng xinh đẹp nhất.” Diệp Vô Phong thấy Lâm Thư Âm có vẻ tức giận nên vội nói.
Lâm Thư Âm càng cúi đầu xấu hổ, tâm tư vốn dĩ nhìn vào bản hợp đồng cũng bị xáo trộn.
Cô nhanh chóng nói: “Anh đừng làm phiền em. Anh không có việc gì làm sao? Hoa Cường vừa đến Liêu Tây, nhất định có rất nhiều việc phải làm.”
Diệp Vô Phong lắc đầu cười nói: “Những thứ đó có thể giao cho người khác làm, anh chỉ cần phụ trách chỉ huy là được.”
Lúc này, Hoa Vũ vội vàng đi tới văn phòng, rất lo lắng nói: “Chủ tịch Diệp, tổng giám đốc Lâm, xem này, đây là tin tức tuyên bố của sáu doanh nhân ở Liêu Tây, hình như họ tuyên bố phản đối Công ty Hoa Cường.”
Diệp Vô Phong vỗ tay nói: “Rất tốt. Nhưng không ai có thể phá được nước đi của tôi đâu, nhưng dù có phá được thì cũng vô dụng. Cuối cùng, công ty Hoa Cường cũng sẽ thắng. Đây là xu hướng.”
Hoa Vũ chỉ lo lắng nói: “Có nên tìm cách vãn hồi một chút không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Đương nhiên không cần, cho dù bọn họ mở cuộc họp báo để ổn định tinh thần chiến sĩ, nhưng trên thực tế vẫn có rất nhiều doanh nhân tỏ thái độ hoài nghi, chỉ cần bọn họ còn ở đó, thì chúng ta có thể lợi dụng sơ hở mà vào.”
Lúc này Hoa Vũ mới bỏ bớt lo lắng xuống.
Diệp Vô Phong còn nói: “Anh đi chú ý tình hình nguyên liệu vận chuyển từ Liêu Đông đi, tôi đã bao cả xe lửa, ước chừng cũng đủ cho chúng ta dùng trong một tuần rồi, cuối tuần tôi sẽ khiến cho nhà họ Nguyên hoàn toàn tan rã, đến lúc đó nhà họ Nguyên muốn đánh bại công ty Hoa Cường là chuyện hoàn toàn không thể.”
Diệp Vô Phong biết rằng chỉ cần Cục Hồng Thuẫn luôn đứng về phía họ, họ sẽ có mọi lợi thế, và tất cả các cơ quan chính phủ sẽ bật đèn xanh cho họ.
Nếu họ không vượt qua ranh giới, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.
Chỉ là anh có chút tò mò, là ai của nhà họ Nguyên có thể làm ra chuyện tuyên bố tin tức này?
“Xem ra nhà họ Nguyên không phải không có ai, cuối cùng cũng có một người thông minh hơn đã xuất hiện.” Diệp Vô Phong mỉm cười, tuy vậy nhưng anh vẫn không hề lo lắng chút nào.
Xu hướng vẫn nghiêng về phía bọn họ, bọn họ điều khiển phương hướng của toàn bộ trận địa Liêu Tây, cho nên anh không cần phải lo lắng.
Nhà họ Nguyên nhất định sẽ xong đời, đây là quyết định của bên trên, loại chuyện này đã định sẵn, sẽ không có cách nào thay đổi.
Ngay khi Diệp Vô Phong đang tính đi tìm người thông minh của nhà họ Nguyên, bên dưới công trường dường như lại xảy ra một cuộc cãi vã, Diệp Vô Phong nhíu mày, vội vàng đi xuống.
Lâm Thư Âm bị anh đè lại trên ghế: “Để lại chuyện vặt vãnh này cho anh. Em nên tiếp tục xem hợp đồng của mình và suy nghĩ xem công ty Hoa Cường có thể phát triển nhanh nhất ở Liêu Tây bằng cách nào đi.”
Diệp Vô Phong thấy Lâm Thư Âm gật đầu thì liền đi xuống, sau đó liền nhìn thấy phía dưới có một nhóm người, một nhóm công nhân xây dựng, sau khi đến công trường thì bọn họ hô to đòi tìm ông chủ công trường.
Diệp Vô Phong đi tới, tò mò nhìn đám công nhân rồi hỏi: “Tôi là ông chủ của công trường này, nếu có chuyện gì cứ nói cho tôi biết.”
Vương Đồng Phi đi lên và nói: “Chúng tôi đến từ đội xây dựng Thịnh Hưng. Chúng tôi muốn đến đây tìm một công việc, xin hỏi còn có việc nào không?”
Diệp Vô Phong cau mày nhìn bốn mươi năm mươi công nhân phía sau Vương Đồng Phi, đương nhiên anh sẽ lo lắng những công nhân này được nhà họ Nguyên kêu qua.
Nhưng nếu từ chối thì ai biết được những người công nhân này sẽ làm cái quái gì.
Vì vậy, anh cười nói: “Tôi xin lỗi, chúng tôi cần thảo luận vấn đề này với chủ tịch của chúng tôi, vì vậy mọi người có thể để lại thông tin liên lạc, nếu chúng tôi cần thì sẽ gọi cho mọi người.”
Vương Thông Phi lắc đầu: “Thời gian của chúng tôi cũng rất eo hẹp, anh cứ nói có giao việc cho chúng tôi hay không thôi, hơn nữa tay chân của chúng tôi đều rất gọn gàng nhanh nhẹn, điểm này anh có thể hỏi ông chủ mà chúng tôi hỗ trợ trước đó sẽ biết.”
Diệp Vô Phong nhìn Vương Đồng Phi, anh nghĩ lại rồi nói: “Đã như vậy thì tôi sẽ nhận các người, nhưng ba ngày sau các người mới có thể đến để bắt đầu công việc, bởi vì công trường hiện không có đủ vật liệu xây dựng.”
Vương Đồng Phi nở nụ cười: “Chúng tôi có thể chờ, chuyện này anh cứ yên tâm.”
Diệp Vô Phong nhìn Vương Đồng Phi dẫn theo người của anh ta đi về, lúc này anh mới vẫy tay với Hoa Vũ: “Đi kiểm tra đội xây dựng Thịnh Hưng này, tôi muốn biết họ đến từ đâu.”
Hoa Vũ nhanh chóng rời khỏi công trường.
Lúc này, một đội xây dựng địa phương đột nhiên xuất hiện xin việc, đương nhiên có chút kỳ quái.
Sau khi Vương Đồng Phi đưa đội xây dựng trở lại căn nhà cho thuê, anh ta nhìn thấy Nguyên Húc đang ngồi trên ghế đẩu, thờ ơ nhìn mình.
Anh ta vội vàng bước tới với nụ cười trên môi: “Sếp Nguyên, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ông rồi, không biết tiếp theo chúng tôi phải làm gì?”