Thần Cấp Ở Rể

Chương 619: Chương 619: Tương kế tựu kế




Nguyên Húc nở một nụ cười lãnh đạm: “Không cần làm gì cả, chỉ cần đợi ba ngày sau là có thể đến công trường. Sau khi đến công trường, tôi muốn các người đánh cho tàn phế hết số công nhân xây dựng do công ty Hoa Cường đưa tới.”

Toàn thân Vương Đồng Phi run lên, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Nguyên Húc, anh ta chỉ có thể nuốt nước bọt mà gật đầu.

Anh ta biết Nguyên Húc không thể bị khiêu khích, thủ đoạn của chi thứ nhà họ Nguyên này tàn nhẫn hơn cả chi chính.

Anh ta đã tận mắt chứng kiến Nguyên Húc giết những kẻ đã đắc tội đến nhà họ Nguyên như thế nào.

Phương thức tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, dường như trong mắt Nguyên Húc, giết người cũng giống như giết động vật, cũng không có nhiều biểu hiện cảm xúc.

Quá tàn nhẫn và quá máu lạnh, một kẻ như vậy chắc chắn sẽ là đao phủ nếu đặt ở thời cổ đại.

Vương Đồng Phi không muốn bị Nguyên Húc giết chết, cho nên anh ta chỉ có thể làm theo lời Nguyên Húc, ai bảo anh ta đã nhận tiền của người ta chứ?

Anh ta cười gượng nhìn Nguyên Húc rời đi, sau đó mấy anh em bọn họ mới tụ họp lại với nhau, một mình anh ta thì nhất định là không làm được, tất cả mọi chuyện đều cần sự đồng ý của mấy anh em, đương nhiên anh ta cũng không cần mượn sức toàn bộ đội xây dựng, chỉ một nửa trong số họ là đủ rồi.

Nhưng anh ta biết chỉ cần nửa số người này bắt đầu, thì nửa còn lại dù không muốn làm theo ý anh ta thì cũng sẽ không làm gì được.

Dù sao thì đa số đều là bèo nước gặp nhau và trước khi họ hình dung ra chuyện gì, nếu công trường bắt đầu đánh nhau, họ chắc chắn sẽ tham gia.

Và đương nhiên họ sẽ giúp những người thuộc đội xây dựng của họ, tất nhiên là không thể giúp những người ở đội xây dựng khác được.

Vương Đồng Phi biết rõ điều này, vì vậy anh ta có thể làm theo những gì Nguyên Húc giao cho anh ta.

Tất cả đều dựa trên nguyên tắc này.

Trong trụ sở của công ty Hoa Cường, Hoa Vũ đã tra hết thông tin của đội xây dựng rồi đặt tài liệu lên bàn, Diệp Vô Phong đọc xong tài liệu thì cau mày nói: “Thế này thì có vẻ đội xây dựng không có vấn đề gì. Chỉ là một đội xây dựng địa phương, đến đây tìm việc thôi sao?”

Hoa Vũ do dự: “Tuy nói như vậy, nhưng chủ tịch Diệp không cảm thấy thái độ của bọn họ quá kiêu ngạo sao?”

Diệp Vô Phong cười nói: “Kiêu ngạo là điều bình thường. Dù sao đây cũng là lãnh thổ của người ta. Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là rồng băng qua sông. Như có câu nói, một con rồng mạnh mẽ không thể áp đảo những con rắn địa phương đấy.”

Hoa Vũ gật đầu: “Đúng vậy, chắc là bọn họ đã nghĩ như thế, nhưng nghĩ như vậy cũng đúng, dù sao chúng ta đều biết nước trong ngành xây dựng rất sâu mà.”

Huayu biết rằng nhiều thứ về vật liệu xây dựng cần phải được báo cáo. Việc chính phủ có cho hay không tùy thuộc vào tâm trạng. Dù sao thì không có ranh giới tiêu chuẩn cho những thứ như vậy.

Nếu bạn tuân theo các ranh giới tiêu chuẩn, thì hầu hết các công trình ở Trung Quốc đều không đủ tiêu chuẩn.

Vì vậy bạn có thông qua được hay không còn phụ thuộc vào việc bên chính phủ có cho hay không, họ là người ngoài, nếu bình thường thì họ sẽ không bao giờ cho.

Địa phương không có ai hỗ trợ nên đương nhiên không cách nào vượt qua một số cuộc kiểm duyệt, nhưng điều mà Vương Đồng Phi không ngờ là công ty Hoa Cường được bật đèn xanh ở toàn bộ Trung Quốc, đừng nói là Liêu Tây, ngay cả biên giới Trung Quốc thì bọn họ cũng có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ chính phủ để vượt qua một số cuộc kiểm tra.

Cho nên chuyện này cũng đủ khiến đám người Diệp Vô Phong không chút nào hoảng sợ.

Chỉ là Diệp Vô Phong không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, cười nói: “Tuy rằng thông tin bên trên cho thấy đội xây dựng Thịnh Hưng không có gì khả nghi, nhưng đây là nơi đáng ngờ nhất.”

Hoa Vũ nhìn Diệp Vô Phong có chút khó hiểu, Diệp Vô Phong giải thích: “Nghĩ đi, hiện tại tất cả các doanh nghiệp ở Liêu Tây bây giờ cần phải có quan hệ tốt với nhà họ Nguyên mới có thể làm ăn. Nếu không có nhà họ Nguyên hỗ trợ thì sẽ nhanh chóng bị các đối thủ khác bóp chết, cho nên vì đội xây dựng Thịnh Hưng này vẫn có thể tồn tại ở Liêu Tây mà không có quan hệ với nhà họ Nguyên, hẳn là phải có mánh khóe gì đó.”

Hoa Vũ nghiêm túc nhìn, sau đó nhanh chóng nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ đi từ chối bọn họ!”

Diệp Vô Phong xua tay: “Không cần, tôi đoán bọn họ tới đây cũng không phải thực sự tìm việc. Nếu là tôi, muốn công trình dừng lại thì sẽ để cho người của đội xây dựng Thịnh Hưng và đội xây dựng của chúng ta đánh nhau, tốt nhất nên có một vài người chết hoặc một chục người tàn tật, để toàn bộ thời gian xây dựng có thể bị trì hoãn.”

Sắc mặt Hoa Vũ đại biến, anh ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện này, đương nhiên cũng chưa từng nghĩ tới nhà họ Nguyên lại làm ra chuyện đê hèn như vậy, thậm chí còn nghĩ dùng biện pháp này để tấn công công ty Hoa Cường.

“Thủ đoạn này thật sự rất thâm sâu.” Hoa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thương trường như chiến trường, cái gì cũng có thể làm được, việc quân cơ không nề dối trá, đạo lý này chẳng lẽ anh không biết sao?”

Hoa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuy rằng tôi biết trong cuộc cạnh tranh thì luôn sử dụng một số thủ đoạn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy loại hành vi vi phạm pháp luật và kỷ luật này.”

Diệp Vô Phong biết Hoa Vũ luôn ở công ty Hoa Cường, nhưng anh ta chưa bao giờ tiếp xúc với mặt tối này, nếu Lâm Thư Âm không chuyển anh ta đến đây, thì cả đời này Hoa Vũ cũng sẽ không bao giờ tiếp xúc với loại chuyện này.

Nhưng bây giờ tiếp xúc cũng tốt, ít nhất sau này Hoa Vũ đã thích ứng và có thể tự mình đảm đương được.

Diệp Vô Phong biết mình sẽ không ở mãi nơi này, anh còn rất nhiều nơi phải đi, cho nên phía Liêu Tây này cần có người phải tọa trấn.

Và người có thể tọa trấn thì rất ít, nếu có thể bồi dưỡng Hoa Vũ được thì là tốt nhất.

Diệp Vô Phong nghĩ tới đây, gõ bàn nói: “Vậy anh đi đến công ty Chính Hòa một chuyến, tôi cần anh đến đó mời một số vệ sĩ tới đây.”

Anh nói xong liền mỉm cười, trong lòng nghĩ đến cảnh tượng sau khi công ty Chính Hòa và nhà họ Nguyên ở trạng thái giương cung bạt kiếm, thật là phấn khích.

Hoa Vũ nhanh chóng đi làm chuyện này.

Diệp Vô Phong quay đầu nhìn Lâm Thư Âm đang xem bản hợp đồng, lúc nãy thấy Lâm Thư Âm nhìn chằm chằm một bản hợp đồng, giống như là bị mê hoặc, điều này làm cho Diệp Vô Phong rất tò mò.

Rốt cuộc là làm sao vậy?

Tại sao cứ nhìn vào hợp đồng thế?

Diệp Vô Phong mỉm cười đi tới, sờ sờ đầu của Lâm Thư Âm: “Được rồi, nếu có nghi ngờ gì, em có thể nói cho chồng của em mà.”

Lâm Thư Âm đứng dậy, nghe xong lời này, cô bất lực lấy ra bản hợp đồng đang xem: “Anh xem bản hợp đồng này đi, em luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.