“Tuy nhiên, chuyện này chúng ta vẫn cứ chờ một chút. Tôi sẽ điều tra xí nghiệp Chu Tinh trước. Hiện tại đã xác định xí nghiệp Chu Tinh chính là kẻ sát nhân đã giết chết bố tôi, là kẻ chủ mưu, và cũng đã khiến nhiều cảnh sát hy sinh. Bọn họ tuyệt đối không thể tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, có thể lần này anh không cần ra tay, tôi vẫn có thể đắt đám người Chu Tinh.”
A Mịch vui vẻ nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong gật đầu: “Quả nhiên là như vậy, nếu có thể làm được như thế thì tốt nhất, cho dù không có cách nào trở thành như vậy, tôi cũng có khả năng thông qua thực lực cá nhân để khiến họ ngoan ngoãn đến cục cảnh sát đầu thú.”
A Mịch tin lời Diệp Vô Phong.
Sau tất cả, Lý Sướng và Trịnh Phi là những ví dụ điển hình nhất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vô Phong nhận được cuộc gọi từ một người xa lạ, anh tò mò nhìn điện thoại rồi kết nối.
Sau khi Diệp Vô Phong nghe máy, anh lập tức nhíu mày.
“Diệp Vô Phong, anh nên cẩn thận, Lâm Thư Âm đang gặp nguy hiểm.”
Diệp Vô Phong cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
“Vợ tôi? Chẳng lẽ nhà họ Nguyên muốn động vào vợ tôi sao?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi.
“Chuyện này tôi không biết. Nếu anh yêu cầu tôi nói chi tiết, tôi sẽ không nói cho anh đâu. Hiện tại tôi chỉ có thể nói cho anh những chuyện này. Anh cần phải tìm hiểu phần còn lại.”
Giọng nói trên điện thoại vẫn rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ được là ai.
Ngay sau đó anh chợt nhận ra, đây không phải là giọng của Yêu Phong sao?
Nhưng không phải Yêu Phong đang ở Liêu Đông sao? Đến Liêu Tây khi nào chứ?
Sao lại biết chuyện của nhà họ Nguyên rõ như lòng bàn tay chứ? Ngay cả chuyện nhà họ Nguyên muốn động vào Lâm Thư Âm cũng biết.
Diệp Vô Phong không quan tâm lắm, anh biết hiện tại phải nhanh chóng trở về bên cạnh Lâm Thư Âm, ai biết lúc nào nhà họ Nguyên sẽ tấn công Lâm Thư Âm.
Hơn nữa Tống Thanh Vân vẫn ở đó, nếu Tống Thanh Vân muốn làm gì đó với Lâm Thư Âm, ở Liêu Tây bây giờ, không ai có thể bảo vệ Lâm Thư Âm.
Nhưng Diệp Vô Phong vẫn luôn chắc chắn một điều, chính là nhà họ Nguyên sẽ không bao giờ làm gì Lâm Thư Âm, bởi vì nhà họ Nguyên bây giờ không bị ép đến mức tuyệt vọng nhất, và Nguyên Chẩn biết rõ nếu Lâm Thư Âm gặp chuyện gì, anh sẽ không dễ dàng buông tha.
Khi đó, không có ai trong nhà họ Nguyên có thể ngăn cản Diệp Vô Phong vào nhà họ Nguyên cả.
Chính vì điều này mà Nguyên Chẩn sẽ không động vào Lâm Thư Âm, nhưng tình huống hiện tại là như thế nào, tại sao lại có người nói rằng bọn họ sẽ động vào Lâm Thư Âm.
Diệp Vô Phong quay trở lại công trường xây dựng của công ty Hoa Cường, vào văn phòng, thấy Lâm Thư Âm không có trong văn phòng.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Vũ: “Sếp Lâm đi đâu rồi?”
Hoa Vũ tò mò nói: “Sếp Lâm sao? Hình như cô ấy nhận được một cuộc gọi rằng vật liệu xây dựng mà chúng ta yêu cầu đã đến Liêu Tây, nên đã vội vàng đến ga xe lửa.”
Ga xe lửa?
Đó không phải là nơi anh vừa đứng sao? Tại sao Lâm Thư Âm lại chạy đến đó ngay khi mình vừa về?
Anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lâm Thư Âm, cô nhanh chóng trả lời.
Lâm Thư Âm lúc này đang nhìn vật liệu xây dựng trên tàu, ký tên xác nhận sau đó cho xe móc kéo vật liệu xây dựng.
Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô trả lời: “Alo?”
“Bây giờ là nhà ga xe lửa à?” Diệp Vô Phong hỏi.
Lâm Thư Âm gật đầu: “Đúng vậy, vật liệu xây dựng của chúng ta đã đến. Em tới xác nhận một chút, lát nữa em sẽ về, anh đừng lo.”
Diệp Vô Phong hỏi: “Hiện tại bên cạnh em có ai?”
Lâm Thư Âm nhìn xung quanh và nói: “Chỉ là một số vệ sĩ.”
Diệp Vô Phong nói: “Mau tìm một chỗ trốn đi, anh sẽ tới ngay.”
Lâm Thư Âm cười nói: “Yên tâm đi, đây là nhà ga xe lửa nên tương đối an toàn, hơn nữa lần này em cũng không nói cho ai biết hết.”
Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Nghe anh nói, tìm chỗ trốn đi, hiện tại có người sẽ ra tay với em đó, tốt hơn em nên tới nơi có nhiều người, gởi định vị cho anh, bây giờ anh chạy qua.”
Lâm Thư Âm nghe giọng điệu như vậy liền biết mức độ nghiêm trọng của loại chuyện này, vì vậy cô lập tức làm theo lời của Diệp Vô Phong.
Đầu tiên h bật tính năng định vị thời gian thực của điện thoại di động, sau đó đi bộ đến nơi đông đúc.
Chỉ với hai vệ sĩ nữ.
Nhưng khi cô vừa rời đi, một tiếng nổ truyền đến, tất cả mọi người đều giật mình, kinh hãi nhìn về phía vụ nổ.
Lâm Thư Âm cũng đã nghe thấy, cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện có bốn năm bảo vệ đã bị thổi bay đúng nơi cô đang đứng vừa rồi, lúc này toàn bộ nhà ga đã náo loạn.
Mọi người bắt đầu bỏ chạy ra ngoài, vì nghĩ rằng có một cuộc tấn công vào ga xe lửa.
Lúc này Lâm Thư Âm trông rất vui mừng, nếu vừa rồi Diệp Vô Phong không gọi điện bảo cô mau chóng rời đi, có lẽ cô đã bị ảnh hưởng.
“Có người thực sự muốn giết mình ư? Nhưng tại sao? Họ nên muốn Diệp Vô Phong hoàn toàn buông tay mới đúng chứ.” Lâm Thư Âm không hiểu vụ ám sát này chút nào.
Nguyên Chẩn biết cô chính là điểm yếu của Diệp Vô Phong, nhưng cũng biết đây là vảy ngược, nếu nhà họ Nguyên không muốn có hậu họa thì tuyệt đối không thể đụng vào cô.
Nguyên Chẩn chắc chắn đã biết điều này, vì vậy Lâm Thư Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bọn họ không hiểu cũng không sao, hiện tại đã xảy ra chuyện, bọn họ đều rất bất lực, hiện tại mọi chuyện đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ.
Hai nữ vệ sĩ đi theo Lâm Thư Âm ra ngoài, nhưng ngay sau đó một nữ vệ sĩ đã thay đổi sắc mặt, che trước mặt Lâm Thư Âm.
Bùm!
Khi tiếng súng truyền đến, viên đạn đã bắn thẳng vào nữ vệ sĩ, đồng tử của Lâm Thư Âm co rút lại, bởi vì cô biết rằng lần này là một vụ ám sát thực sự.
Bên kia hoàn toàn không muốn bắt cô, mà lại muốn giết cô.
Diệp Vô Phong lúc này vội vàng chạy tới ga xe lửa, anh đã gọi điện thoại cho Đường Trảm rồi.
Trong ga xe lửa liên tục xảy ra náo loạn, sau khi vụ nổ xảy ra, mọi người bỏ chạy ra ngoài, và đã xảy ra nhiều vụ giẫm đạp.
Lâm Thư Âm vẫn không biết hung thủ ở đâu, nữ vệ sĩ còn lại cũng không thèm đếm xỉa đến nữ vệ sĩ đã bị bắn ngã, mà lập tức kéo Lâm Thư Âm đi về hướng khác.
Chỉ là vào lúc này, một con dao trực tiếp cắm vào Lâm Thư Âm, do một kẻ giết người giả danh người đi đường thực hiện.
Nữ vệ sĩ đã kịp phản ứng vào lúc nguy cấp nhất, cô ấy dùng thân mình để chặn lại, bởi vì cô ấy biết rằng cho dù có chết cũng tuyệt đối không thể để Lâm Thư Âm gặp nguy hiểm.
Khi con dao đã găm vào người, cô ấy chỉ vào một tòa nhà: “Vào đó, rồi trốn trong phòng đừng ra.”
Lâm Thư Âm hoảng sợ gật đầu, sau đó vội vàng tiến vào tòa nhà, lúc này không có vệ sĩ bảo vệ, trong lòng cô cũng rất sợ hãi.