“Chồng, đến cứu em, chồng đến cứu em.” Lâm Thư Âm không ngừng đi lên cầu thang, lúc này cuối cùng cô cũng nhìn thấy sự tồn tại của sát thủ.
Có ai đó đã đuổi theo cô dưới cầu thang, chỉ còn cách cô năm sáu tầng nữa, khoảng cách vẫn đang thu hẹp lại.
Lâm Thư Âm vội vàng dựa vào tường, bởi vì cô biết rằng nếu cô dựa vào hành lang, cô có thể bị người bên kia bắn tỉa.
Phải biết rằng bên kia có súng.
Lâm Thư Âm mặc dù bối rối và sợ hãi, nhưng cũng không mất đi khả năng suy nghĩ, khi đến tầng mười, cô không đi lên, mà là tiến vào tòa nhà ở tầng này.
Đây là một công ty, những người trong công ty này rất tò mò nhìn Lâm Thư Âm. Trông cô hơi chật vật hỗn loạn, nhưng lại có sắc đẹp động lòng người, ai nấy đều tỏ ra nghi hoặc.
Người phụ nữ xinh đẹp ở quầy lễ tân đi tới muốn hỏi Lâm Thư Âm có muốn giúp gì không, nhưng Lâm Thư Âm chỉ chạy trốn vào trong, cô biết rằng kẻ giết người đang ở sau lưng mình, khoảng cách giữa họ không ngừng thu hẹp.
Nếu dừng lại, kẻ giết người sẽ bắt kịp nhanh hơn.
Cô thậm chí không có thời gian để nói chuyện.
Chỉ là người đẹp ở quầy lễ tân hoàn toàn không biết tình hình hiện tại, khi nhìn thấy Lâm Thư Âm vội vàng bước vào văn phòng, cô ta vội vàng vào trong ngăn Lâm Thư Âm lại.
“Thưa cô, cô không vào được. Nếu không có hẹn trước, xin mời cô hãy rời khỏi đây với tôi, nếu không thì có thể nói cho chúng tôi biết người cô muốn tìm trước.” Người đẹp đột nhiên lộ vẻ lo lắng.
Ngay khi người phụ nữ xinh đẹp ngăn Lâm Thư Âm lại, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào công ty với nụ cười trên môi, anh ta nhìn thấy Lâm Thư Âm thì nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“Xem ra nhiệm vụ lần này tôi đã hoàn thành, thật sự rất dễ dàng mà.” Người thanh niên chậm rãi đi về phía trước.
Một người đẹp khác ở quầy lễ tân nở một nụ cười chuyên nghiệp sau khi nhìn thấy chàng trai trẻ và bước lên.
Con ngươi của Lâm Thư Âm co rút lại: “Đừng tới gần hắn!”
Thật không may, khi Lâm Thư Âm nói thì đã quá muộn.
Nam thanh niên thản nhiên cắt cổ người phụ nữ kia, chỉ thấy máu chảy ròng ròng, người phụ nữ ngã xuống đất với vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được người đàn ông lại làm ra chuyện như vậy.
Lúc đầu những người khác sợ hãi nhìn thanh niên, nhưng ngay sau đó mọi người hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó liền lui về phía sau.
Người đẹp ngăn Lâm Thư Âm lúc nãy đi sâu vào bên trong với vẻ mặt sợ hãi.
Lâm Thư Âm hít một hơi thật sâu và lùi lại, nhưng cô vẫn luôn đối mặt với người thanh niên này và không dám quay lưng về phía người thanh niên để chạy trốn.
Dù sao thì nếu đưa lưng về phía anh ta, cô sẽ không biết anh ta muốn làm gì, sẽ nguy hiểm hơn bây giờ.
Cô hoàn toàn không thể làm chuyện như vậy.
Người thanh niên đến gần Lâm Thư Âm với nụ cười trên môi, trong khi Lâm Thư Âm hỏi: “Anh có phải là sát thủ không? Anh có thể nói cho tôi biết ai đã thuê anh giết tôi không? Dù có chết tôi cũng hy vọng tôi chết một cách rõ ràng.”
Người thanh niên lắc đầu: “Xin lỗi. Tôi không thể nói cho cô biết tên của người thuê tôi, nhưng tôi vẫn có thể nói cho cô biết tên của tôi. Dù gì thì tôi cũng khá nổi tiếng giới này.”
Lâm Thư Âm vẫn đang cố gắng trì hoãn thời gian, cô luôn chắc chắn rằng Diệp Vô Phong sẽ đến.
“Tên gì?” Lâm Thư Âm nhìn về phía người thanh niên.
Thanh niên chế nhạo nói: “Ẩn Đao.”
Sau khi nói xong, anh ta đá chân, tốc độ đột ngột tăng lên, Lâm Thư Âm còn chưa kịp di chuyển thì Ẩn Đao đã tới trước mặt cô.
Con dao găm trên tay Ẩn Đao đâm về phía cổ của Lâm Thư Âm.
Đinh!
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt anh ta, người đàn ông này cũng có một con dao găm, và cũng chặn được đòn tấn công của anh ta.
Mặt anh ta thay đổi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng khi nhìn rõ người đó, anh ta lập tức hiểu rằng chính là Diệp Vô Phong đã tới.
Diệp Vô Phong lúc này mới tức giận: “Đúng là muốn ra tay với vợ tao, bọn mày thật sự muốn chết như vậy sao?”
Ẩn Đao biết thực lực của Diệp Vô Phong, cho nên khi Diệp Vô Phong xuất hiện, anh ta lập tức rút lui, anh ta biết hiện tại chỉ có thể chạy trốn.
Nhiệm vụ tuyệt đối thất bại.
Nhưng anh ta cũng muốn cứu mạng mình.
Diệp Vô Phong hoàn toàn không có ý định để anh ta làm chuyện như vậy, anh chỉ lạnh lùng cười nói: “Muốn thoát khỏi tay của tao, mày cho rằng mình có sức mạnh như vậy sao?”
Khi Ẩn Đao đi ra ngoài, phát hiện Diệp Vô Phong đã xuất hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào, đồng tử anh ta co rút lại.
Diệp Vô Phong trực tiếp tát anh ta vào tường, hai mắt anh ta gần như lồi ra, cả người mềm nhũn.
Chỉ với một đòn tấn công, anh ta đã hoàn toàn bất lực.
Loại chuyện này cũng đủ khiến anh ta cảm thấy kinh khủng, đồng thời anh ta cũng phát hiện mình đánh giá thấp khả năng xông tới của Diệp Vô Phong.
Tốc độ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả những sát thủ.
Diệp Vô Phong quay lại bên cạnh Lâm Thư Âm, sau đó nở nụ cười: “Vợ đừng sợ, chồng ở đây.”
Nói xong, anh trực tiếp ôm lấy Lâm Thư Âm, lập tức chạy tới bên cạnh.
Bang bang bang bang!
Tiếng súng vang lên, đạn bay tán loạn trong văn phòng, những nhân viên công ty trốn ở bên cạnh nhanh chóng bị ảnh hưởng, một số nhân viên trực tiếp bị trúng đạn lạc.
Tiếng la hét liên tục vang lên, nhân viên công ty la hét vì sợ những viên đạn này sẽ giết chết mình.
Diệp Vô Phong ôm lấy Lâm Thư Âm, sau đó đá cái bàn bên cạnh cửa nện vào cửa.
Anh hít một hơi thật sâu nhìn Lâm Thư Âm: “Vợ, anh sẽ đánh bay lũ xấu xa đó rồi trở về bên em, không quá năm phút, được không?”
Lâm Thư Âm gật đầu, cô đã không còn là trẻ con, đương nhiên không cần Diệp Vô Phong đi cùng, cô cũng biết nếu cứ đi theo Diệp Vô Phong thì sẽ là một gánh nặng.
Để cho Diệp Vô Phong tự mình chiến đấu với kẻ thù là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.
Diệp Vô Phong híp mắt, sau khi được sự đồng ý của Lâm Thư Âm, anh lại đá một cái bàn ra, cái bàn bay về phía cửa.
Tay súng ở cửa lần này trở nên khôn ngoan hơn và lùi lại vài bước, định tránh khỏi cái bàn.
Bùm!
Mặt bàn trực tiếp đập vào tường, ngay khi bọn họ còn tưởng rằng có thể ra tay thêm một lần nữa, thì từ sau bàn có một người bước ra, người này đương nhiên là Diệp Vô Phong.
Con dao găm trong tay Diệp Vô Phong nhanh chóng đâm ra, những tay súng này còn chưa kịp phản ứng, Diệp Vô Phong đã đoạt lấy khẩu súng lục từ một trong những tay súng đã bị giết.
Bang bang bang bang!
Diệp Vô Phong liên tục bắn mà không có bất kỳ động tác ngắm bắn nào.
Anh hiểu rõ súng lục như lòng bàn tay, như thể sớm biết viên đạn sẽ bắn vào đâu.
Và những tay súng này đã chết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sáu hoặc bảy tay súng đã ngã xuống đất, trong khi những tay súng khác lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.