Sau khi Jack thoát khỏi tay Diệp Vô Phong, anh ta không dám ló mặt ra trước mặt anh nữa.
Vì vậy, kết quả là Diệp Vô Phong đã quên mất Jack trông như thế nào rồi.
Lần này Liễu Thuận rất nghiêm túc đánh về phía Du Kinh Hồng, nhưng kết quả cuối cùng là Liễu Thuận lại bị Du Kinh Hồng hạ gục, lần này vẫn là hất qua vai.
Những tiếng reo hò vang lên không ngớt.
Diệp Vô Phong cũng vỗ tay, bày tỏ sự ngưỡng mộ, còn Du Kinh Hồng thì trừng mắt nhìn anh.
Nếu không phải vì Jack thì tên Liễu Thuận này đã chết từ lâu rồi.
Cô ta nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong chỉ lắc đầu.
Du Kinh Hồng chỉ có thể đi về phía trước với Diệp Vô Phong.
Vì vẫn chưa tìm được nên cô ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, cô ta sẽ không bỏ cuộc và sẽ chặn Jack trong thị trấn này, đây là cơ hội tốt nhất để bắt Jack, nếu Jack trốn thoát thì việc bắt được Jack còn khó hơn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Du Kinh Hồng nghiêng người nói: “Anh nhìn kỹ một chút, nếu không bắt được Jack, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Diệp Vô Phong chỉ có thể bất lực nhún vai: “Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, nhưng cô biết không, tôi không thể bảo đảm 100% sẽ nhận ra Jack.”
“Vậy thì anh cũng phải tìm ra cho tôi!” Du Kinh Hồng tức giận nói.
Diệp Vô Phong chỉ có thể gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nhưng vào lúc này, một người ngăn Diệp Vô Phong lại: “Tên nhóc mày còn có thể cười được à, mày không cảm thấy vô dụng sao?”
Diệp Vô Phong nghi hoặc nhìn người nọ, vừa rồi không phải Liễu Thuận đã bị đánh đến mức chịu phục rồi sao? Sao lúc này lại tới gây chuyện nữa?
“Anh nói cái gì? Tôi tại sao phải cảm thấy vô dụng?” Diệp Vô Phong bày ra vẻ mặt tò mò.
Liễu Thuận tức giận nói: “Nhìn mày xem, mày còn không thể bảo vệ tốt cho bạn gái, nếu không phải bạn gái của mày có bản lĩnh thì mày đã toi đời rồi.”
Diệp Vô Phong ngượng ngùng cười cười, sắc mặt Du Kinh Hồng trở nên u ám: “Anh thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết sao? Nếu như vậy, tôi có thể thành toàn cho anh!”
Liễu Thuận nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, nhưng vẫn sợ Du Kinh Hồng sẽ tấn công mình lần nữa, nên chỉ có thể lùi lại mấy bước.
Anh ta chỉ vào Diệp Vô Phong và nói: “Nhóc con, nếu là đàn ông thì hãy đứng ra, chúng ta sẽ so tài một lần!”
Diệp Vô Phong vẫn không thèm quan tâm.
Liễu Thuận càng tức giận: “Mày không phải là đàn ông à? Đúng là một tên vô dụng chỉ biết đứng sau lưng phụ nữ.”
Sắc mặt Du Kinh Hồng càng lạnh hơn, đi tới trước mặt Liễu Thuận, một tay nắm lấy cổ áo Liễu Thuận: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh lại dám nói nhảm, tôi sẽ tiêu diệt anh!”
Sắc mặt Liễu Thuận thay đổi, nhưng anh ta vẫn nhìn Diệp Vô Phong với vẻ không phục, Diệp Vô Phong nhún vai, tiến lên nắm lấy cổ tay Du Kinh Hồng.
“Tên này nói đúng lắm. Nếu không đứng ra, cứ ở sau lưng cô, đúng là không hay thật.” Diệp Vô Phong chỉ là đang nói đùa, anh phát hiện có điều gì đó không ổn nên mới chọn đứng ra.
Khi những người xung quanh nhìn thấy Diệp Vô Phong đứng ra, tất cả đều hoan hô.
Đúng lúc này, những chiếc xe thể thao nằm song song trực tiếp lao ra, Liễu Thuận khịt mũi: “Tao muốn đua với mày!”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Ngại quá, tôi không có xe.”
Liễu Thuận không ngờ Diệp Vô Phong đi vào nơi nàu lại không có xe, anh ta kinh ngạc hỏi: “Vậy mày vào bằng cách nào?”
“Cái gì?”
Liễu Thuận chỉ vào lối vào đằng xa: “Nơi đó có người canh gác. Mày không có xe và cũng không phải là thương nhân ở thị trấn này, vậy mày vào bằng cách nào?”
Diệp Vô Phong chỉ vào khu rừng phía xa: “Tôi nói tôi từ bên kia vào, anh tin không?”
Liễu Thuận chợt bừng tỉnh: “Hóa ra là lẻn vào, làm sao vậy? Mày muốn cho bạn gái thấy cuộc sống của một kẻ nhà giàu à? Hay là muốn tới đây giả bộ?”
Du Kinh Hồng muốn đá Liễu Thuận một cước, Diệp Vô Phong nhanh chóng chặn lại.
Du Kinh Hồng khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong lại lắc đầu.
Cô ta bất mãn hừ một tiếng, nhưng không làm gì khác.
Liễu Thuận hờ hững xua tay: “Không phải là xe sao? Tao tìm cho mày một chiếc, nhưng mày có dám so tài với tao không?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu như thế này thì không hay lắm, không có lợi lộc gì cả.”
Liễu Thuận suy nghĩ một chút: “Vậy ý của mày là muốn đánh cược chứ gì? Không sao, tiền đúng không? Năm mươi vạn, nếu thắng tao thì tao sẽ cho mày năm mươi vạn, nhưng nếu mày thua, bạn gái mày sẽ phải đi với tao một đêm, thế nào?”
Diệp Vô Phong bất lực thở dài: “Tôi đang cứu anh, mà anh vẫn cứ tìm đường chết, còn nói gì được nữa chứ?”
Liễu Thuận hoàn toàn không biết Diệp Vô Phong có ý gì, nhưng trong mắt anh ta, Diệp Vô Phong là một người có chỉ số thông minh thấp, nếu như anh đồng ý thì đêm nay anh ta thực sự có thể rất thoải mái và vui vẻ.
Anh ta rất tự tin vào kỹ năng lái xe của mình, còn Diệp Vô Phong chỉ là một người bình thường, có lẽ chỉ đang muốn thể hiện thôi.
Diệp Vô Phong từ nãy giờ vẫn nắm lấy cổ tay Du Kinh Hồng, anh biết Du Kinh Hồng đã kìm chế đến cực hạn rồi, nếu Liễu Thuận nói thêm nữa, phỏng chừng Du Kinh Hồng sẽ đập chết anh ta ngay tại chỗ.
Đến lúc đó, sống hay chết thì thật sự không cần bàn nữa.
Vì vậy Diệp Vô Phong nhanh chóng đồng ý: “Không thành vấn đề, nhanh lên, xe của tôi đâu?”
Liễu Thuận cười cười, vội vàng kêu người chuẩn bị xe cho Diệp Vô Phong, vì sợ Diệp Vô Phong sẽ đổi ý.
Trong số những người đang quan sát, một người đang ngồi trên nóc một chiếc Hummer, anh ta thờ ơ nhìn những gì đang xảy ra cách đó không xa và mỉm cười.
“Diệp Vô Phong, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này. Tuy rằng tôi không biết anh ở đây làm gì, nhưng tôi vẫn rất vui khi gặp được anh.”
Nguyên Phong vừa rồi không có việc gì làm nên muốn tới nơi này chơi, không ngờ lại gặp Diệp Vô Phong trong hoàn cảnh như vậy.
Vận may này thật tốt quá.
Anh ta liếm môi: “Vậy thì người bên cạnh anh hẳn phải là đội trưởng của Cục Hồng Thuẫn, Du Kinh Hồng? Cô ấy thực sự rất xinh đẹp đấy.”
Đương nhiên, chuyện của Liễu Thuận là do anh ta sắp xếp, anh ta chỉ muốn xem Diệp Vô Phong giở trò gì.
Không cần biết Diệp Vô Phong muốn làm cái gì, ước chừng hiện tại sẽ có chút khó khăn rồi.
“Đang tìm ai đó à? Nhưng tôi biết tất cả những người ở nơi này. Họ muốn tìm ai? Tôi không thể đoán được. Dù sao điều đó dường như không ảnh hưởng gì đến tình hình ở Liêu Tây, đều là một đám rác rưởi.” Nguyên Phong bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Trên mặt anh ta luôn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng thật ra anh ta luôn biết, bây giờ chỉ là một cuộc đối đầu nhỏ, anh ta không cần ra mặt, cũng không muốn đụng vào Diệp Vô Phong vào lúc này, dù sao hiện tại bên cạnh anh ta không có ai có thể ngăn cản được đòn tấn công của Diệp Vô Phong.