Hai người Diệp Vô Phong trực tiếp lên núi, sau đó từ trên núi xuống, rồi đi thẳng đến trấn Sùng Hưng ở ngoại ô Liêu Tây.
Diệp Vô Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoa Vũ, giải thích tối nay anh muốn làm gì.
Vào trong thị trấn, lúc này mới phát hiện tuy là một thị trấn nhỏ nhưng mức độ phồn vinh rất khác thường, cả phố phường rực rỡ ánh đèn, xa hoa trụy lạc, xe hơi sang trọng đậu khắp nơi.
Thậm chí Diệp Vô Phong còn nhìn thấy một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn.
“Không nên coi thị trấn này là một thị trấn nhỏ, đúng không?” Diệp Vô Phong tò mò nhìn Du Kinh Hồng.
Du Kinh Hồng lắc đầu: “Đây vốn là một thị trấn sơ khai, nhưng sau này có một cậu ấm từ Liêu Tây đến thị trấn này, tìm được một con đường rất thích hợp để đua xe, người đến thị trấn này thường xuyên để đua xe, và những doanh nhân nhìn thấy cơ hội nên đã đến thị trấn này để kinh doanh.”
Sau khi Du Kinh Hồng giải thích, Diệp Vô Phong mới biết hóa ra thị trấn nhỏ này là như vậy.
Có nghĩa là, thị trấn này đã được thay đổi bởi những người giàu có.
Diệp Vô Phong tò mò hỏi: “Những cư dân đó thì sao?”
Du Kinh Hồng cười nói: “Cái này mới là trọng điểm, anh biết đấy, những người trẻ tuổi này quả nhiên là giàu có, một số thôn dân không muốn ở lại nơi này, thế mà bọn họ tặng luôn ngôi nhà, bảo đến nội thành mà ở.”
Diệp Vô Phong nhất thời không nói nên lời, đám nhóc con nhà giàu này quả thực cái gì cũng dám làm.
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: “Cho nên bây giờ thị trấn này về đêm sẽ rất sôi động, ban ngày sẽ yên tĩnh hơn, nhưng mở mấy cửa hàng ở nơi này cũng rất có lãi, kiếm được khá nhiều tiền, dù sao người tới đây đều không thiếu tiền, cho dù anh bán một chai nước khoáng 20 nhân dân tệ, cũng không có vấn đề gì.”
Diệp Vô Phong nghe vậy bật cười: “Nghe cô nói vậy, tôi thật sự muốn mở một cửa hàng ở đây, dễ kiếm tiền như vậy mà.”
Du Kinh Hồng trợn tròn mắt, đường đường là chủ tịch công ty Hoa Cường lại muốn đến đây mở một cửa hàng nhỏ? Ai tin điều này chứ?
“Nhưng anh có phát hiện dấu vết nào của Jack chưa?” Du Kinh Hồng tò mò hỏi.
Diệp Vô Phong nhìn xung quanh: “Tạm thời chưa có, tôi phải tiếp tục theo dõi, người trẻ tuổi ở đây cũng không quen biết nhau lắm. Đội ngũ nhiều như vậy, phỏng chừng có người lạ lẻn vào cũng không biết.”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Đúng vậy, điều này khiến chúng tôi khó tìm thấy Jack hơn nhiều.”
Diệp Vô Phong bất lực nói: “Cho dù không tìm được cũng là chuyện bình thường, nhưng đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm.”
Du Kinh Hồng mỉm cười: “Tôi tin tưởng anh.”
Lúc này, một đoạn đường trong thị trấn nhỏ này bị dọn dẹp thông thoáng, bốn năm chiếc xe song song nhau, có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng động cơ giòn tan.
Mỗi chiếc xe thể thao này có giá không dưới hai triệu tệ và đều là đồ chơi yêu thích của giới yêu thể thao.
Hàng trăm người đứng hai bên đường hò hét liên tục, màn đêm như kích thích thần kinh khiến nhiệt huyết của bọn họ sôi lên.
Thậm chí có cả nam và nữ ôm hôn nhau.
Loại chuyện này làm cho Diệp Vô Phong tấm tắc hai tiếng, nhưng Du Kinh Hồng lại tỏ vẻ thờ ơ: “Ở nước ngoài anh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy sao?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Tất nhiên là tôi đã thấy ở nước ngoài, tôi đã gặp cảnh hỗn loạn hơn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ở Trung Quốc, vì vậy tôi rất tò mò, có phải bây giờ đất nước này đang dần quốc tế hóa không? Tư tưởng đã thoáng hơn rồi sao?”
Du Kinh Hồng chỉ dửng dưng đi về phía trước, nhưng vào lúc này, một người đàn ông đã chặn đường Du Kinh Hồng.
“Người đẹp, cô có muốn uống một ly không?” Liễu Thuận cười tươi hỏi.
Du Kinh Hồng cau mày, cô ta không ngờ lúc này sẽ có người ngăn cản mình, trên mặt cô ta không phải viết dòng chữ “Cấm người lạ lại gần” sao?
Rõ ràng là cô ta đã bày ra vẻ mặt người lạ nên cách xa hàng nghìn dặm, anh ta không sợ chết mà còn lên bắt chuyện sao.
Du Kinh Hồng ghét nhất là những người này.
Liễu Thuận còn vuốt tóc, cảm thấy hài lòng về bản thân: “Có thể lên xe tôi ngồi uống.”
Anh ta chỉ vào một chiếc Lamborghini cách đó không xa, hai chiếc Lamborghini màu cam này có giá khoảng 13 triệu tệ.
Diệp Vô Phong đứng sang một bên quan sát một cách thích thú, dù sao thì anh cũng biết, trong tình huống này thật sự rất khó nói, để bắt được Jack, Du Kinh Hồng có thể sẽ phải nuốt hận vào trong.
Những người biết Liễu Thuận xung quanh đang la ó, một thanh niên hét lên: “Liễu Thuận, cậu được lắm, có thể nhìn thấy một cô gái đẹp như vậy trước tiên.”
Liễu Thuận rất đắc ý nói: “Lợi hại không, ánh mắt của anh đây chưa bao giờ tệ mà.”
Gân xanh trên trán Du Kinh Hồng lộ ra, đây là đang tức giận, nhưng đám người Liễu Thuận hoàn toàn không để ý, Diệp Vô Phong đi tới gần, cười nói: “Bây giờ chúng ta tới đây tìm Jack, cô để mấy chuyện ngoài lề này làm hỗn loạn thì lại càng không thể bắt được Jack.”
Sau khi Du Kinh Hồng nghe Diệp Vô Phong nói xong, lập tức hít sâu một hơi, sau đó nhìn hoàn cảnh chung quanh, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn về phía bên này.
Vì vậy, cuối cùng cô ta chỉ đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Liễu Thuận.
Tất cả mọi người đều có chút tò mò không biết Du Kinh Hồng muốn làm gì, nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã khiến toàn trường có một khoảng lặng ngắn ngủi.
Một cú hất quá vai!
Rất chuẩn!
Du Kinh Hồng ném Liễu Thuận xuống đất, Liễu Thuận không thể ngờ rằng Du Kinh Hồng sẽ làm điều này, anh ta vừa bất ngờ vừa đau đớn.
Du Kinh Hồng lãnh đạm nói: “Muốn đớp tôi à? Có thể đánh thắng tôi sao?”
Những người xung quanh đều hò reo một hồi, họ chưa từng nghĩ rằng Du Kinh Hồng sẽ làm được điều này.
Liễu Thuận vốn đã sững sờ, nhưng nghe xong lời này liền từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào Du Kinh Hồng nói: “Vừa rồi tôi còn chưa chuẩn bị xong, nếu không cô cho rằng cô có thể thành công sao?”
Du Kinh Hồng vẫy tay với Liễu Thuận, mọi người càng cổ vũ to hơn, Liễu Thuận không còn cách nào khác là phải tiến lên.
Diệp Vô Phong nhìn xung quanh, Jack ngụy trang tuyệt đối hoàn mỹ, nhưng Diệp Vô Phong cũng không bao giờ dùng ánh mắt để tìm Jack.
Anh sử dụng cảm giác.
Anh biết nếu dùng mắt thường để tìm Jack cải trang thì sẽ không bao giờ tìm được.
Trên trường quốc tế, Jack đã từng làm giả người đứng đầu của một quốc gia, tổ chức đại hội toàn quốc, thậm chí kết thúc cuộc họp và rời khỏi đất nước sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng tất cả mọi người đều không nhận ra rằng Jack đã đóng giả quốc chủ.
Điều này đủ cho thấy kỹ năng ngụy trang của Jack, ngay cả những người thân cận cũng không thể nhận ra.
Trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Vô Phong hoàn toàn không có cách nào nhận ra chỉ bằng mắt.
Chỉ là nếu dựa vào cảm giác thì rất khó, dù sao anh cũng biết mình và Jack đã mấy năm không liên lạc.