Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 77: Chương 77: Đến từ vũ trụ Diệt Thế Quái Vật




Tĩnh lặng …, một bầu không khí nặng nề lan tỏa khắp phòng không một ai cất lên tiếng nói nào. Hermione cùng Triệu Thiên Dương vẫn còn đang ở trạng thái chấn kinh, lần đầu tiên hai đứa biết được nhiều chuyện đến như thế. Đặc biệt là Hermione, cảm thấy vô cùng đáng sợ, nhưng cũng rất kích thích.

Cái cặp kia thô to ánh mắt, vẻ ma mị cùng hung ác trong nó in đậm sâu trong lòng mỗi người xem. Nó như khiến chúng ta rơi vào tột cùng của tuyệt vọng vậy!

Triệu Thiên Dương hốt hoảng tinh thần không kéo dài bao lâu. Hắn tỉnh lại rất nhanh, nhưng bên tai dường như còn văng vẳng lại tiếng gió rít cùng từng đợt théo gào ghê rợn vậy.

Đúng lúc này, Cổ lão đột ngột lên tiếng. Trước giờ, ông rất ít khi chủ động hiện thân, trừ lúc hắn thật sự gặp nạn mà thôi. Triệu Thiên Dương không ngờ ông lại ra mặt vào thời điểm hiện tại.

“Cẩn trọng!”- Giọng nói của Cổ lão vang lên trong tai hắn – Con quái này tuy so với những cường giả trong vũ trụ thì chỉ là kiến hôi, nhưng ở nơi đây, nó có thể hủy diệt cả một tinh cầu sự sống!

“Cái gì? Ông nói … điều đó là sự thật!”- Triệu Thiên Dương cảm giác như tiếng sét nổ giữa trời quang. Hắn vội vàng hỏi: “ Nhưng ông đã bảo thế giới này không có Diệt tinh cấp bậc lực lượng mà. Làm sao tồn tại một thứ như vậy ở đây chứ?”

“Đúng. Ta đã dạy cháu như thế. Nhưng cháu nghĩ lại đi. Có thật sự nó là sinh vật của hành tinh này không?”

Triệu Thiên Dương giật mình, hắn chợt nhớ tới cảnh tượng ngay lúc ban đầu, đó là một mảnh trời u ám đen nghịt không một tia sáng, chết chóc bao trùm khắp nơi. Và quan trọng nhất là, con quái vật này … NÓ ĐẾN TỪ VŨ TRỤ!

“Vậy cháu phải làm sao đây? Hiện tại lực lượng của cháu không tài nào giết chết nó được.”-Triệu Thiên Dương thì thào, vẻ mặt ủ rũ cực kì.

Sự tình nói ra cũng liên quan tới ta và cháu!”- Cổ lão mặt mày có chút nặng nề nói – Bởi vì lúc xuyên qua, ta đã đánh dấu vào thế giới chính tuyến … Lúc trước đã thông báo cho cháu rồi. Nhưng chính vì lẽ đó, mà vô tình can thiệp vào vận mệnh của nơi đây. Con quái này xuất hiện, ắt hẳn không phải là vô tình vậy.

Triệu Thiên Dương nghe xong cảm thấy việc này đặc biệt nghiêm trọng.

“Việc đó không cần lo lắng!”- Cổ lão lên tiếng trấn an hắn – Bây giờ, nó đã bị thế giới ý chí trấn áp, chỉ có thể thả ra một chút hắn ám lực lượng để dần dần ô nhiễm nơi đây. Cháu có thấy những tia khí đen đó không? Nó có khả năng hút hết toàn bộ linh hồn con người, hấp thu sự sống, nỗi sợ hãi của chúng, để ngày càng mạnh hơn.”

“Vậy làm cách nào để tiêu diệt nó chứ?”- Triệu Thiên Dương vẻ mặt nôn nóng.

“Không … Với thực lực của cháu, đó là bất khả thi! Nhưng cháu có thời gian để tu luyện. Và ta nghĩ con quái đó sẽ không thoát ra trong một thời gian rất dài. Mà ông sẽ giúp cháu điều chỉnh thì giờ chênh lệch. Chỉ cần tu luyện nhanh chóng, cháu có thể tru sát nó, không để thứ này gây hại thế gian nữa.”

Triệu Thiên Dương nghe Cổ lão nói hết, dần dần bình tĩnh lại. Hắn hiểu nóng nảy không có tác dụng ở đây, chỉ có mạnh mẽ, càng mạnh hơn, hắn mới bảo vệ được những thân nhân và bạn bè hắn có ở đa thứ nguyên vũ trụ!

Tuy nhiên,Triệu Thiên Dương lại quên mất một điều, Cổ lão không hề nói cho hắn biêt đẳng cấp con quái. Vì một lí do nào đó, ông đã cố tình lờ việc ấy đi. Và Triệu Thiên Dương cũng không hề để ý tới vấn đề này.

Trở lại hiện tại, trong căn phòng, hai ông bà đã bình thường lại từ lâu. Họ nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Dương và Hermione. Cụ bà đi đến,ghé vào tai chồng và thì thầm: “ Này … Ông có chắc không đấy. Tôi thật sự nghi ngờ về khả năng của hai đứa nhóc… Mặc dù tôi biết ông luôn đúng … Nhưng vấn đề này quá mức nghiêm trọng. Nó liên quan đến sự tồn vong của cả nhân loại. Không … là toàn bộ sinh vật sống trên Trái Đất …”

Cụ Nick bình tĩnh nhìn vợ đáp: “ Bà cứ an tâm. Tôi đảm bảo mọi chuyện không có bất kì vấn đề gì … Chính các bậc hiền triết đã hướng mũi tên về phía cậu ấy. Chẳng lẽ bà còn không tin vào phán đoán của họ sao?”

“Không phải … Nhưng tôi vẫn cứ lo, ông à. Tụi nó còn nhỏ quá!”

Cụ Nick im lặng … Hình như ông cũng đồng ý với vợ về điều đó.

Triệu Thiên Dương mở mắt ra ….. Hai người thấy hắn đã tỉnh, liền bước đến bên cạnh. Cụ Nichk hỏi:

“Cháu đã quan sát toàn bộ những sự kiện khi nãy chứ?”

Triệu Thiên Dương gật gật đầu, mắt vẫn còn lộ vẻ đăm chiêu. Cụ lại tiếp tục:

“Có lẽ,cháu không rõ. Nhưng con quái vật trong bức hình đó, nó tồn tại từ rất lâu rồi … Việc này phải bắt đầu từ thời kì Trung Cổ …!”

“Từ thời đó,con người vẫn còn kính sợ thần linh. Và phù thủy chúng ta, không biết tự đời nào … xuất hiện trên thế gian này. Loài người sợ họ, muốn tìm cách tiêu diệt, nhưng bất lực. Tuy nhiên, đến một ngày, từ thiên ngoại thiên bay tới một đám mây đen, che kín cả bầu trời, đưa toàn bộ vào đêm tối mập mùng. Tất cả sinh vật trên trái đất đều lầm vào tình cảnh nguy hiểm. Nhưng đúng lúc đó, một cỗ vĩ lực hàng lâm, đánh tan con quái và đem nó trấn áp xuống vực sâu vạn trượng …”

Cụ Nick hơi ngừng lại một chút lấy sức. Hermione lúc này đã thoát khỏi cơn mê, cô bé nghe nói thì tò mò hỏi: “ Tiếp theo thế nào hả cụ”

“Tiếp theo ư? …Đó là một cuộc chiến trời long đất lở. Trong cõi u minh dường như có lực lượng thông báo cho tất cả những phù thủy, siêu phàm giả trên toàn thế giới. Đông Phương cổ đại tu sĩ, Ấn Độ Phật Đồ và chúng ta Tây Phương pháp sư! Một đoàn quân có đến cả mấy trăm người tiến vào trong cốc để tru diệt ác ma. Lúc bấy giờ, bốn nhà sáng lập Hogwarts vẫn còn rất trẻ tuổi. Tuy nhiên, không ai xem thường, vì năng lực họ triển lộ cho thấy một cường giả tương lai. Những pháp sư tối thượng đã mang họ theo để chứng kiến sức mạnh của con quái …”

“Vậy kết quả của trận chiến thế nào?”-Triệu Thiên Dương đưa ra một câu quan trọng nhất.

“Bọn họ thành công, nhưng cũng thất bại! Họ chỉ phong Ấn mà không làm gì được nó. Chưa kể, còn ngã xuống rất nhiều bậc trưởng lão cùng siêu phàm giả … Tiếp đó như cháu thấy, bốn vị sáng lập khi đã lớn, mong mỏi quay lại nơi đó để tiêu diệt con quái. Và họ vẫn thất bại. Mặc dù bốn vị đã đứng ở đương thời đỉnh cao, vượt qua rất nhiều các tiền bối đi trước… Nhưng vẫn bất lực trước việc này.”

‘Ngàn năm trôi qua … Có người nhớ, có người quên … Những trận đánh cổ xưa chỉ còn trong hồi ức. Cháu có biết tại sao chúng ta mới chỉ gặp lần đầu, mà ta lại cho cháu xem nhiều thứ quan trọng đến thế?”

Triệu Thiên Dương lắc đầu, Hắn không biết!

“Bởi vì ta nghĩ cháu là kẻ được chọn!”-Cụ Nick thì thào đáp lại – Ác ma kia… Các tiền nhân đã nói, chỉ có vô số mạng người mới tiêu diệt được. Chính ta cũng không hiểu, vô số mạng là gì. Nhưng hôm nay gặp cháu, ta chợt nhận ra họ đang ám chỉ điều gì. Họ muốn ta tìm một người, mà vận mệnh không bị giới hạn ở nơi đây. Chỉ có người đó mới có thể cứu vớt thế giới này.”

“ÁCH …!”-Triệu Thiên Dương giống như lọt vào sương mù. Cái gì thừa kế người … rồi chọn? Không phải là giành cho Harry sao.

Như đoán được suy nghĩ của hắn, cụ Flamel cười nói: “ Không phải là cái mấy đứa trẻ kia chơi đùa với nhau. Thằng nhỏ Harry đó may mắn thoát chết nhờ vào ba mẹ hi sinh, mới được danh hiệu tự trao tặng đó. Nhưng thực tế, trong mắt chúng ta … Đây quả là trò đùa tức cười nhất từ trước tới giờ!

Triệu Thiên Dương thật tình im lặng, một việc chống đối lại Chúa tể Hắc Ám. Thứ đã khiến ma pháp giới ở Luân Đôn phải điêu đứng … Nhưng vào mắt cụ chỉ là trò giỡn chơi của trẻ con?

Dẫu sao thì … Triệu Thiên Dương cũng không quên mục đích mình tới đât. Hắn lễ phép nói:

“Thưa cụ, cho dù cháu là người được chọn gì đó. Nhưng thực lực hiện tại làm sao cháu đánh bại con quái đó được…”

“Cái này chưa cần gấp!”- Cụ Nick đáp – Ta chỉ muốn cho cháu thấy tương lai. Để bản thân có động lực mà tiến tới. Và chính ta cũng sẽ cố hết sức bồi dưỡng cháu. Tất nhiên là khi cháu rảnh … Nó sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cháu!”

Triệu Thiên Dương nghe ông lão nói xong, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu. Hắn cũng sắp rời đi, có lẽ đây là một cái cớ tốt để tạm tránh mặt gia đình Hermione trong khoảng thời gian ngắn.

“Vậy cháu đưa em gái về trước rồi quay lại sau!”

Hai ông bà nhìn nhau rồi gật đầu. Triệu Thiên Dương nắm tay cô bé, nhu tình nói: “ Bây giờ em trở lại nhà nhé. Nãy giờ hai cụ nói, chúng ta đều rõ ràng … Mặc dù anh không biết tại sao mình được chọn. Nhưng trọng trách trên vai. Anh không thể chối từ. Bọn mình sẽ gặp nhau vào năm học mới.Được không?”

“Ừm …!”

Cả hai rời đi tòa lâu đài, Triệu Thiên Dương ngay tức thì độn thổ về lại nhà ông bà Granger. Hermione chỉ im lặng khi thấy hắn cất lời tạm biệt với ba mẹ cô. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa vẻ quyến luyến mà bất cứ ai cũng nhận ra.

“Chờ anh về nha!” –Triệu Thiên Dương thì thầm … hôn nhẹ lên trán cô bé.

Và rồi, phất tay một cái, hắn biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.