Trong mấy ngày tiếp theo, gia đình nhà Granger lúc nào cũng thấp thỏm lo âu.
Bởi vì con người, luôn đối với sự vật thần bí, mang tính bài xích cùng ý nghĩ tiêu cực.
……
Sáng thứ ba, cách lần đưa thư trước hai hôm, ông bà Granger hiện giờ đang trong tình cảnh rất lúng túng.
Họ đang phải tiếp đãi một vị khách, mà theo đúng nghĩa, là một giáo sư.
Một vị đến từ trường Ma Pháp Hogwarts.
Đối diện gia đình 4 người là một phụ nữ, nhìn khá lớn tuổi, với mái tóc đã lốm đốm bạc.
Bà mang một chiếc mũ chỏm khá cao, giống các pháp sư trong điện ảnh vậy.
Nhìn phía trước hai vị phụ huynh còn có vẻ lo sợ, bà mỉm cười nói:
“Xin chào gia đình ông bà, chắc hai người đã nhận được thư từ trường chúng tôi gởi đến. Bởi vì gia đình ông bà là dân Muggle, nên trường đã cử tôi đến đây để hướng dẫn cho con cái các vị những bước cơ bản nhập học.”
Bà hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“ Tôi là giáo sư McGonagall, trong kia đọc qua hai ông bà chắc hiểu rõ, hôm nay, nếu ông bà chấp thuận cho con cái của mình theo học tại trường, tôi sẽ dẫn hai đứa đi mua sắm vật dụng cần thiết cùng sách vở cho môn học.”
“Cái này …!”
Ông Granger lắp bắp nhìn vợ:
“ Bà … à không.. giáo sư có thể cho tôi một chút thời gian được không? “
“Tất nhiên, thưa hai vị.”
Giáo sư McGonagall đáp, và yên lặng.
Bà Granger lo lắng hỏi:
“ Anh yêu, chúng ta đã thảo luận mấy ngày qua rồi. Kể cả tiểu Andrew cũng chứng minh cho mọi người thấy ma pháp là có thật. Tại sao không để bọn nó học tại trường này. Em nghĩ, đó là một cơ hội để gia đình chúng ta mở mang nhiều hơn kiến thức về một thế giới khác.”
“Em à, không phải anh không muốn.”
Ông Granger hơi nặng nề đáp lại:
“Nhưng theo cái cách vị kia nói, gia đình chúng ta chỉ là phổ thông thường dân, anh chỉ sợ là còn các cái gì khác quý tộc phù thủy.Anh không muốn bọn nhỏ bị phân biệt đối xử.”
“Cái này!”
Bà Granger ngập ngừng:
“Vậy chúng ta hãy hỏi lại tụi nó một lần nữa.Dù sao, cần phải tôn trọng ý kiến của bọn nhỏ. Em không muốn vì quan điểm cá nhân mà làm con buồn bực.”
Hai vợ chồng đối đáp xong, nhìn nhau một chút, quay về phía Hermione cùng Triệu Thiên Dương nói:
“Jack, Hermione, các con đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó. Bản thân ba mẹ không có quá nhiều ý kiến, nhưng các con có muốn theo học nơi đây không?”
Căn nhà im phăng phắc, dường như tĩnh lặng đến độ có thể nghe tiếng muỗi vo ve bên tai.
Hai đứa trẻ, hiện tại, đang phải đối mặt với một lựa chọn. Tuy nói vậy, nhưng Triệu Thiên Dương đã biết chắc chắn câu trả lời của bản thân.
Hắn ngẩng mặt lên, quả quyết đáp lại:
“Con muốn theo học tại Học Viện Pháp Thuật Và Ma Thuật Hogwarts!”
“Con cũng thế.”
Hermione lí nhí trả lời. Vốn là hai đứa cũng đã thảo luận xong xuôi từ trước đó rồi. Chẳng qua là cần một chút dũng khí nói ra mà thôi. Việc này, Triệu Thiên Dương đương nhiên phải xung phong làm vậy.
“Rất tốt!”
Giáo sư McGonagall cười nói. Bà thấy hài lòng về những đứa trẻ trong gia đình này. Đặc biệt là khả năng tiếp nhận cùng quyết đoán của Triệu Thiên Dương làm bà rất thích.
Phải biết, làm Phó Hiệu Trưởng ở trường Hogwarts lâu năm, dạng gì người, bà chưa gặp qua. Tầm mắt của bà, thật sự rất cao.
Hai đứa bé này, thiên phú tuy chưa kiểm nghiệm được. Có thể cao, có thể thấp. Cũng có lẽ là thiên tài, hay chỉ là đồ bỏ đi.
Nhưng chỉ cần thái độ như vậy, bất cứ giáo sư nào đều yêu thích cả.
Trước đây, bà cũng đã từng đi đón một vài con em dân Muggle. Nhưng, rất nhiều gia đình bài xích, thậm chí ngăn cửa bên ngoài. Vì họ cho rằng, bà bị điên. Đây chỉ là một tổ chức nhảm nhí hòng lừa gạt tiền của dân chúng.
Mà, giáo sư cũng không hề biết, ông bà Granger sở dĩ dễ dàng tiếp nhận một phần là do Triệu Thiên Dương. Hắn trong mấy ngày qua, đã chứng minh cho hai ông bà thấy, cái gọi là siêu tự nhiên lực lượng.
Ban đầu, hai người cũng hết sức sửng sốt. Nhưng sau đó, đã trấn định lại. Bởi vậy, mới quyết định cho hai đứa nhỏ theo học tại Hogwarts.
“Vậy, bây giờ, tôi sẽ dẫn cả hai đi mua sắm đồ đạc chuẩn bị. Tiền bạc sẽ được gửi đến thanh toán sau khi cô cậu đã nhập học. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ khơi hành ngay!”
Giáo sư, mỉm cười nói.
“Chúng tôi không hề có ý kiến.”
Cả bốn người cùng lúc gật đầu.
Ngay lập tức, Hermione chạy vội lên thay đồ đạc bản thân. Ông Granger thì ra cửa chính gọi một chiếc taxi.
……
Mười phút sau, cả ba người đều đã an vị chỗ ngồi trên chiếc xe con bốn chỗ.
Hermione có vẻ rất hưng phấn, ngó đông ngó tây. Mà Triệu Thiên Dương thì đang nhắm mắt dưỡng thần, giáo sư McGonagall cũng vậy.
Xe chạy băng băng qua từng con phố, đông đúc người qua lại như mắc cửi. Nhìn thoáng bên đường một chốc, giáo sư bỗng lên tiếng:
“Làm phiền, để chúng tôi lại đây là được.”
Thanh toán tiền taxi, cả ba xuống xe đi dọc trên con đường. Hermione tò mò nhìn bà hỏi:
“Giáo sư, chính xác là chúng ta sẽ mua những món đồ đó ở đâu?”
“Ở phía trước, một chút nữa thôi.”
Và bà chỉ vào phía xa xa một quán rượu nhỏ.
Triệu Thiên Dương giật mình.Nãy giờ mặc dù chỉ là nhìn ngó vô chủ, nhưng hắn cũng đang âm thầm tra xét xem, quán Cái Vạc Lủng ở nơi nào.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể cảm nhận được ma pháp ba động, mà hoàn toàn không xác định được vị trí của nó.
Có thể thấy, cái kia bố trí chướng nhãn pháp, thực lực, cao hơn hắn a.
Nhìn về phía trước, cả hai hơi há hốc mồm.
Quán rượu này, thật sự quá tồi tàn!
Bước vào trong, Hermione khẽ nhíu mày. Triệu Thiên Dương, mặt cũng có chút nhăn nhăn. Nơi tiếp đón phù thủy gì mà vừa tối tăm, vừa nhớp nháp.
Vài ba mụ già ngồi trong góc, nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, một người ngồi hút ống píp dài.Một gã đàn ông nhỏ thó, đội một cái nón cao đang nói chuyện với người bán rượu bên quầy. Ông bán rượu này, có cái đầu xói lọi trông giống như một hột dẻ sún răng.
Tiếng rì rầm tán dóc khắp nơi chợt ngưng khi bà McGonagall dắt hai đứa nhỏ vào quầy.
Một vài người nhìn với vẻ kính nể cùng ngưng trọng, nhưng sau đó, vài lời xì xào tiếp tục diễn ra.
“Giáo sư, hôm nay ngài lại dẫn học trò mới nhập học sao?”
Chủ quán sún răng cười hỏi.
“Đúng vậy, Tom, ta đang đi công cán một chút cho trường. Hai cái này đứa nhỏ là dân Muggle, cần phải có người hướng dẫn. Bây giờ, ta cần phải vào trước đây!”
Bà nhẹ cười đáp lại, quay đầu dẫn hai đứa đi đến phía trước một bức tường gạch.
Bà lẩm bẩm một chút:
“ Ba dọc … hai ngang …Bên phải. Lùi lại, Jack, Hermione.”
Bà rút từ áo khoác trong ra một cái đũa, gõ vào tường ba lần.
Trong ánh mắt trố ra của cả hai, những viên gạch bà sờ vào, như đang sống lại. Chúng rùng mình một chút – co lại – và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là một cái cổng lớn đến nỗi một người to cao đến hơn hai mét vẫn có thể đàng hoàng bước qua.Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu.
Giáo sư quay đầu lại nhìn hai đứa:
“ Chào mừng các con đến với Hẻm Xéo.”