Cả Triệu Thiên Dương cùng Hermione đều ngạc nhiên quá. Dĩ nhiên Triệu Thiên Dương vẫn còn tốt một chút, bởi vì hắn dầu gì cũng là triệu hoán sư người thừa kế mà. Nhưng Hermione thì không phải vậy.
Cô bé ngó nghiêng khắp mọi nơi, thậm chí còn ước là mình mọc thêm mấy con mắt nữa để coi cho đầy đủ.
Phía sau họ, cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tường lại liền nguyên vẹn, vững chắc.
Bên trong hẻm cực kì náo nhiệt. Đồ bán cũng rất phong phú.
Mặt trời soi chiếu rực rỡ trên hàng đống vạc chất bên ngoài cửa hàng gần họ nhất. Những cái vạc – đủ cỡ - bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc cho biết: Tự khuấy – Xếp gọn được. Giáo sư nhìn quanh nói:
“Chà, các con sẽ cần chúng, nhưng ta hãy đi lấy tiền trước đã!”
Hai bên đường, người ta ra vào tấp nập. Tiệm quán, đồ đạc bày tràn ra ngoài. Khi ba người đi ngang qua tiệm Apothecary, họ nghe một bà mập mạp đứng bên ngoài cửa tiệm le lưỡi lắc đầu:
“Gan rồng gì mà những bảy mươi Sickles một cân, có mà điên …!”
Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở Cú Eeylops – Tawny,Screech, Barn,Brown, và Snowy.
Rất nhiều đứa trẻ con trạc tuổi Hermione đang ịn mũi vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong. Triệu Thiên Dương nghe một trong đám trẻ nói:
“Coi kìa! Cán Nimbus Hai Ngàn mới toanh – nhanh nhất xưa nay!”
Những tiệm khác, cái thì bán áo chùng, cái thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà cả hai chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời.
“Ái chà, xem ra ta còn phải học nhiều.”
Triệu Thiên Dương thầm nghĩ.
Bên cạnh đó, có rất nhiều tiệm chất đầy nhóc những thùng đựng lá lách dơi và mắt lươn. Và hàng núi sách thần chú, hàng súc to, cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những trái cầu phép …
Cuối cùng cả ba cô trò đến một tòa nhà trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè.
“Đây là Gringotts.”
Bà thấp giọng nhắc nhở hai đứa khi ba người bước lại gần.
Đứng bên cạnh tấm cửa đồng bệ vệ, trong đồng phục màu tía và vàng, là …
“Yêu tinh trong cổ tích...?”
Hermione kinh ngạc nhìn giáo sư McGonagall:
“Cô không hề nói cho tụi con biết điều này. Nó thật...!”
“Thật kinh ngạc phải không?”
Giáo sư ngắt lời nói:
“Sau này, các con sẽ được tiếp xúc với nhiều thứ còn kì lạ hơn. Nên cô thấy điều đó là không cần thiết lắm.”
Triệu Thiên Dương ghé mắt nhìn tên yêu tinh khi họ bước lên những tấm thảm tiến vào cửa chính. Tên yêu tinh còn lùn hơn Hermione cả cái đầu.
Nhưng hắn có một gương mặt ngăm đen tinh quái, một chò râu nhọn, và Triệu Thiên Dương để ý thấy chân cẳng và ngón tay tên kia rất dài.
Hắn cúi chào khi ba người đi ngang qua, với những dòng chữ khắc trên cánh cửa:
Khách lạ,mời vào, nhưng chú ý
Hễ tham thì thâm
Những ai hưởng mà không hiến,
Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.
Vậy cho nên nếu khám phá được,
Dưới sàn, kho tàng không phải của mình.
Thì quân trộm cắp hãy coi chừng,
Thứ mi lãnh đủ không phải là kho tàng đâu.
“Cái này, là để đe dọa sao? “
Triệu Thiên Dương lầm bầm.Nhưng hắn cũng không nghĩ vậy. Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là phù du.
Hai tên yêu tinh lại cúi chào ba người khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quí qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các ành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa này.
Bà McGonagall đi tới cái quầy. Bà nói với tên yêu tinh:
“Tôi muốn rút ít tiền từ tủ 201.”
“Bà có chìa khóa chứ?”
“Nó đây!”
Vừa trả lời, giáo sư lại lấy từ túi mình ra một chiếc chìa khóa vàng bé tí, đưa cho tên yêu tinh.
Hắn xem xét kĩ lưỡng rồi nói:
“Cái này trông đúng quy định. Rất tốt, Gripeck, đưa ba vị đây xuống hầm bạc.”
Tên yêu tinh đợi bọn họ nói chuyện xong xuôi mới mở cửa ra. Lần này khuôn mắt nhỏ nhắn của Hermione lóe lên vẻ kinh ngạc, vì cô bé tưởng sẽ thấy những tường cẩm thạch nguy nghi như nãy giờ, nhưng lại chỉ có một lối đi hẹp bang đá được những ngọn đuốc chập chờn rọi sáng.
Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu.Gripeck thổi còi, một to axe tự hành cũng nhỏ xíu lấc cấc chạy trên đường rầy về phía họ.
Cả ba nhấc người đi lên, Gripeck điều khiển cho xe chạy bang bang xuống dưới.
Không khí trở nên lạnh dần, nhưng nó thật sự chẳng là gì đối với Triệu Thiên Dương. Tuy nhiên, bên cạnh hắn,Hermione đang run cầm cập.
Một cách nhẹ nhàng cùng âu yếm, hắn kéo cô bé vào lòng, siết nhẹ, bản thân thì vận công, tỏa ra từng chút nhiệt lượng.
Lúc này, sắc mặt của Hermione mới trở nên khá khẩm hơn.
Có điều, bên cạnh hắn, giáo sư McGonagall lộ ra bộ mặt cổ quái cùng với nghi ngờ một chút. Những ngày lập tức, bà khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Xình xịch!
Cuối cùng, toa xe đã dừng lại tại một cánh cửa nhỏ trên tường của đường hầm. Giáo sư bước xuống, nhìn vào trong ngăn từng đống vàng chất lên.
Đưa tay quơ nhẹ một cái, giáo sư hốt một nhúm bỏ túi rồi quay lại xe. Bà đưa cho Triệu Thiên Dương cùng Hermione một ít và nói:
“ Đồng vàng gọi là Galleons, mỗi đồng vàng ăn mười sáu Sickle bạc, và mỗi Sickle ăn hai mươi chín đồng Knut, rất dễ tính. Phần này các con cầm, chút nữa khi có lúc cần mua đồ thì dùng nó. Còn tiền vật dụng thì trường sẽ gửi phiếu báo thanh toán sau.”
“Xem ra bà ấy cũng không hề cứng nhắc như trong truyện đã miêu tả!”
Triệu Tiên Dương nhủ thầm như vậy.
“ Tốt lắm “
Bà nói sau khi cả ba đi ra ngân hàng Gringotts:
“Bây giờ các con cần đồng phục.”
Vừa nói, bà vừa hướng tới cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp lễ của phu nhân Malkin.