Chuyến tàu tốc hành dường như đã đi đến đoạn cuối. Cả ba nhìn ra cửa sổ, Triệu Thiên Dương có thể nhìn thấy núi rừng dưới bầu trời tím thẫm. Đoàn tàu cũng đang chạy chậm dần lại.
Nhìn thay đồ xong xuôi Hermione cùng Neville, hắn quay lại nói:
“ Hình như, chúng ta chuẩn bị tới học viện Hogwarts rồi.”
Và có lẽ, cũng để chứng thức lời nói đó, một giọng trầm tĩnh vang lên khắp đoàn tàu:
“ Chúng ta sắp đến trường Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý của các em cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.”
“Đi thôi! “
Triệu Thiên Dương mỉm cười nhìn Hermione, nắm lấy tay cô bé tiến ra ngoài hành lang, gia nhập vao đám đông hỗn loạn. Neville cũng theo họ sát nút.
“Xình xịch,xình xịch …. “ -Từng tiếng trầm đục, vọng lên ở tai mọi người, kèm theo cả âm thanh bốc khói xì xèo ở nóc xe lửa cho thấy bọn họ đã tới nơi.
Đoàn tàu giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa,phóng xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tắm. Hermione có chút rùng mình, khí trời đêm thật buốt. Mà mấy đứa nhỏ xung quanh cũng vậy.
Triệu Thiên Dương khẽ nhíu mày, bởi vì thân thể pháp sư, cũng quá yếu ớt chứ. Qua quan sát rất lâu, hắn cũng nhận ra, pháp sư cũng không khác gì người bình thường ngoài khả năng sử dụng ma lực để thi hành các câu chú.
Tuy nhiên, việc này cũng có hạn chế a! Chính là đũa phép trên tay mỗi người vậy. Trừ phi người đạt đến một trình độ cực kì cao thâm, có thể tay không thi pháp, hay người là gia tinh. Có phép thuật chuyên chúc của mình. Mất đi đũa phép, một pháp sư chẳng hơn người thường là bao. Thậm chí còn kém hơn, bởi vì họ không sử dụng đồ Muggle được.
“Xem ra, tăng cường cơ năng thân thể cùng minh tưởng pháp môn là cần thiết cho Hermione. “ –Triệu Thiên Dương nghĩ thầm. Hắn cũng không muốn cô bé sau này bị thương, mà chỉ vì thân thể quá yếu ớt, hay là do một sự sơ xảy nào đó. Việc này, nhất quyết không thể.
“Triệu Thiên Dương ta đã xuyên qua đây, tất bất phàm. Mà người cạnh ta, cũng không thể thua kém người khác.”
“RẦM…MM.! “ – Một tiếng bước chân vang dội, cắt ngang mọi suy nghĩ của bất kì ai.
Phía trước họ, là một bóng dáng to lớn, tay cầm đèn lồng nhấp nháy. Đó là một gã khổng lồ.
“Anh Jack, người này, thật bự quá..? “ –Hermione kéo kéo tay hắn, nhỏ giọng nói.
Mà không chỉ riêng cô bé. Rất nhiều học sinh cùng lứa họ cũng đang xôn xao về cái hình thể đồ sộ của lão Hagrid.
Đúng lúc này, lão cất giọng gào lớn:
“ Học sinh năm nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry,khỏe không?”
Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở phía trên biển đầu người:
“Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm nhất nào nữa không? Chú ý, toàn bộ theo ta, cẩn thận bị lạc! “
Mò mẫm loạng choạng, bọn trẻ đi theo lão xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp.Hai bên đường tối đen, đến nỗi mấy thằng nhóc cứ la ré om xòm vì sợ.
Riêng Triệu Thiên Dương thì đang nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của Hermione. Mà cô bé cũng giữ hắn cứng ngắc. Hiện tại, tối om thế này, một tiểu nữ hài phải sợ là đương nhiên.
Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:
“Chút xíu nữ là các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.”
Một tiếng “ Ô” rất to đồng thanh vang lên.
Con đường hẹp bất thình lình mở ra một bờ hồ đen nhánh, bao la. Bên kia bờ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga, đồ sộ với vô số tháp lớn tháp nhỏ, và vô vàn ô cửa số sáng đèn điểm xuyết rực rỡ bầu trời đầy sao.
Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ, chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:
“Lên thuyền. mỗi thuyền không quá bốn người.”
Triệu Thiên Dương kéo Hermione cùng Neville nhảy lên một cái, và sau họ cũng có một con bé cột tóc hai bím cũng bước vô.
Lúc này, Hagird đang đứng một mình một thuyền. Lão kêu to lần nữa:
“Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì …Tiến lên! “
Vừa dứt lời, cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên tòa lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ ki đoàn thuyền buồm tiến càng gần mỏm núi.
Ngay lúc những chiếc thuyền đầu tiên cập được vách núi, lão Hagrid hô lên:
“Cúi đầu xuống!”
Cả lũ lại thấp mình xuống, và những chiếc thuyền đưa chúng qua một tấm màn, kết bằng những dây thường xuân rử xuống, che phủ cả một cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dưới chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất.
Cập bến, bọn trẻ lục tục trèo lên bãi đất đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra xem có bỏ sót thứ gì không.
Sau đó, cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng, trơn tru hơn, dẫn tới một bãi cỏ mịn màng đẫm sương ngay dưới bóng tòa lâu đài.
Bọn trẻ hớn hở bước lên những thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
Bây giờ, ngay cả Triệu Thiên Dương cũng có chút tiểu kích động. Hắn sắp nhìn chân thật lâu đài bên trong mà không phải là phim ảnh.
“Mọi người đông đủ cả rồi hả? Vậy ta tới! “
Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa tòa lâu đài ba lần.