Hít một hơi thật sâu, Neville giơ cánh tay cầm đũa phép của bản thân lên.
Nó gào to:
“Accicle, Travers! “
Tất cả mọi người đều bị giật mình, ngoại trừ Triệu Thiên Dương. Vì lúc này, hắn đang mỉm cười.
Neville, làm được rồi!
Câu chú vừa thoát ra khỏi miệng, thằng bé như mất hết toàn bộ sức lực, ngồi phịch xuống nên toa. Mà trong lúc đó, không khí phát ra một tiếng “ Vù “ chấn động.
Cách họ chỉ khoảng ba mét, nằm ở góc khuất của cánh cửa, một cái bóng đen bay ra cực nhanh, phóng tới bên cạnh Neville.
Thằng bé giờ này đang há hốc mồm ra.
“Tr…a.. vers?”
Neville cà lắm nói. Không phải nó kích động vì thấy được con cóc ( Có con cóc kích động cái méo gì!), mà là, nó thi triển thành công một câu chú.
Nào có ai biết, Neville ở nhà vốn chịu khổ kì thức chỉ thua Harry một tí mà thôi. Sinh ra trong gia đình phù thủy thuần huyết, Neville thiên phú lại cực kì kém,có thể nói gần như linh điểm vậy. Ấy thế mà, ba má nó lại là anh hùng, chiến đấu với Chúa Tể Hắc Ám đến khi bị dằn vặt đến điên, bởi Bellatrix Lestranger. Một con mụ Tử Thần Thực Tử trung thành của Voldemort mà giờ đang ở ngục giam “ hưởng phúc “.
Chính vì thế, áp lực lên vai của Neville không phải bình thường lớn. Mọi người trong dòng họ nó, ai cũng muốn Neville trở thành phù thủy giỏi giang. Nhưng tất cả là phí công. Cậu bé ngay cả hiện tượng siêu nhiên bình thường nhất của dân phù thủy còn chẳng thấy nữa là.
Hôm nay, quả thật là một ngày trọng đại trong đời Neville. Bởi vì, nó thấy được một thứ gọi là hi vọng, tìm được cái để kí thác. Và hơn hết, nó đã có niềm tin vào bản thân.
Draco Mafloy, nó cũng biết. Một gia đình phù thủy thuần huyết giống nhà nó, nhưng khá giàu có và danh giá. Và tất nhiên, điều kiện học tập phải hơn hẳn Neville. Tuy nhiên, giờ đây, nó chiến thắng đối phương. Trong một cuộc tranh tài sòng phẳng, không có bất kì thứ gì gọi là gian dối cả.
“Thế nào, Mafloy, Neville đã tìm được vật này trước, do đó, bọn này thắng!”
Triệu Thiên Dương bình thản nhìn mọi người nói. Hắn chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi.
“Grabbe, đưa tụi nó một đồng Galleons.”
Draco nạt nhẹ thằng mập bên cạnh.
“Cái này, Draco... Tao nghĩ là không cần thiết đâu … Chỉ là một vụ đùa vui cá cược thôi mà.”
Goyle lắp bắp nói.
“Không, tao thua. Tụi bay cứ đưa tiền cho tụi nó,Mafloy này không thiếu tiền, cũng không phải kẻ thua không được. Tao là con em gia đình quý tộc. Quịt nợ là sỉ nhục, đưa rồi mau đi.”
Draco lầm bầm.
“Tiền đây! “
Grabbe vẻ mặt đầy không bỏ,móc túi ra một đồng vàng đưa Triệu Thiên Dương. Đây là công sức theo hầu Draco của tụi nó, một đồng vàng không hề ít chút nào. Ắt hẳn nó đang nhỏ máu.
“TAO NHỚ. Lần sau, tụi bay sẽ không may mắn như hôm nay.”
Draco lạnh lùng nhìn, nó quay sang Neville và bảo:
“ Mày là Neville chứ gì, lần sau, tao sẽ chiến thắng, cứ đợi đó đi! “
Nói xong, cả ba đứa lầm lì đi mất.
Neville vẫn đứng ngơ ngác, tay cầm con cóc, có vẻ nó vẫn chưa hoàn hồn sau vụ khiêu chiến của Mafloy.
“Này, Neville.”
Triệu Thiên Dương vỗ vai thằng bé và nói:
“Bạn thắng rồi đó. Thắng bằng khả năng của chính bạn.”
“Thật sao...?”
Neville giọng run run hỏi. Nó biết, nhưng nó cần một âm thanh khẳng định lại những gì xảy ra ban nãy là xác thực.
Triệu Thiên Dương lời nhắc nhở, như một liều thuốc an thần cho Neville. Bỗng nhiên, nó bật khóc.
“Sao vậy. Bạn bị đau ở đâu hả? “
Hermione lo lắng hỏi, cô bé nãy giờ chỉ im lặng nhìn mấy đứa con trai trao đổi, cầu chúc cho Neville thắng lợi.
Bởi vì, nàng đối với Neville, rất cảm thấy đáng thương. Thằng nhóc này, thật ngây ngô giống một dứa trẻ, giống như là em trai mình vậy – Hermione nghĩ thầm.
Bởi vì Triệu Thiên Dương luôn bảo bọc, nên cô bé cảm giác mình vẫn thiếu thứ gì đó. Mà giờ, cô đã hiểu. Cô cũng thích được che chở một người. “ Anh Jack hiện tại, vẫn giởi hơn mình, nên điều đó là chưa thể.Vậy giúp đỡ Neville trước cũng tốt a.”
“Neville, qua lần này, cậu thấy thi triển ma pháp đã có tiến bộ chưa? “
Triệu Thiên Dương hỏi, cắt đứt suy nghĩ của hai người.
- Ừm, mình nghĩ là.. Có! – Neville.hơi hơi rụt rè, nói ra: “ Mình cảm giác được, khi tập trung tinh thần lại, giữa mình cùng cây đũa, có một cái liên kết gì đó. Nó làm mình thi triển ra ma pháp tốt hơn.”
Neville phấn khởi nhìn hai đứa:
“ Cảm ơn hai người, nhờ có mấy bạn mà tui mới biết được mình còn khả năng ma pháp. Bà nội biết việc này chắc chắn sẽ cực kì mừng rỡ.”
“Vậy bạn càng phải cố gắng thêm mới được. “
- -----------
Ánh chiều tà, soi bóng ba thân ảnh nhỏ bé, đang từ từ mất hút vào toa tàu. Có lẽ,rồi đây, ma pháp giới sẽ xuất hiện một cái phù thủy cường đại. Mà tên người đó là …. Neville Longbottom!
Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẳng bên ngoài hành lang và một bà già má lúc đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:
“Dùng món gì hở các cháu?”
Triệu Thiên Dương nhìn qua Hermione và Neville:
“ Hai người ăn gì không? “
“Mình không đói, cậu cứ ăn đi. “
Neville yếu ớt trả lời.
Hermione thì nhìn thoáng chốc rồi đáp:
“ Anh mua một ít mỗi thứ cho em nhé. Bọn mình mới lần đầu tới đây, có lẽ sẽ có thứ gì đó trong mấy cái này. “
“Vậy, bà cho tụi con cái này … cái này.”
Triệu Thiên Dương liên tiếp chỉ vào từng món. Nào là kẻo dẻo đủ vị, hiệu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Drooble, sô cô la ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lan, kẹo que cam thảo, và nhiều thứ lạ lùng nữa mà cả hai chưa từng thấy bao giờ.
Mua nhiều như vậy, nhưng hắn cũng chỉ cần trả có mười một đồng bạc Sickles và bảy đồng xu Knuts.
Nó bưng hết, chất vô toa, ngồi xuống ghế. Triệu Thiên Dương nhìn Hermione, cười cười nói:
“ Bây giờ, anh em mình đến ăn thi đi!”