“Ríu rít…rít …!”
…..
Có tiếng kêu của vài chú chim đang vang vọng đâu đó ngoài cửa sổ, và nó đồng thời cũng phá luôn cả giấc mơ tuyệt hảo của Hermione.
Tại sao lại không có Triệu Thiên Dương, đơn giản là vì hắn đã thức dậy từ lâu rồi. Hiện tại hắn đang ngồi nhấm nháp món bánh mì ăn kèm trứng tráng cùng thịt xông khói, thức ăn đặc biệt của bà Granger chỉ lâu lâu mới được thưởng thức.
Vừa ăn, Triệu Thiên Dương vừa liên hệ một chút với Cổ lão trong giới chỉ. Hắn hôm nay muốn tra xét một chút về Nicholas Flamel!
“ Này nhóc …. Hiện tại cường độ linh hồn của ta vẫn chưa bao phủ toàn bộ cái này tiểu thế giới. Nhiều nhất chỉ được một phần tư mà thôi. Mà lại cái người cháu muốn tìm cũng không hề có chân dung, làm sao mà ta tra đây?”
Triệu Thiên Dương nhíu mày, hơi đau đầu. Hắn cũng suy nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng quả thực là không có biện pháp giải quyết, nếu không thì chẳng cần nhờ tới Cổ lão cho phiền toái. Hắn hỏi:
“Như vậy là hoàn hoàn vô pháp tìm thấy hả ông?”
“Cũng không chắc … Nếu như ta có được một sợi tóc hay bất kì vật phẩm gì có liên quan đến người cháu tìm. Ta có thể xác định vị trí hiện tại của tên đó ngay. Phải biết thời kì đỉnh phong của ta một quét là bao trùm cả vũ trụ. Ai ngờ được ngày nay lại trở nên phế như thế này ….!”
Cổ lão trả lời, giọng có chút buồn phiền.
“Không sao … Ông cháu mình cùng cố gắng …!”
“Nhưng nói đi nói lại … Ta khuyên cháu cũng không nên quá sa đà vào mấy thứ ngõ rẽ. Khi đạt đến tinh cầu cấp bậc, cháu sẽ nhận ra mấy thứ cháu học bây giờ rất dễ trở nên vô bổ. … Mặc dù trí nhớ của ta đã bị phong ấn lại, chỉ còn mở ra tương đương với thực lực hiện tại. Nhưng vậy cũng đủ cho cháu tiêu thụ một khoảng thời gian rồi …!”
“Cháu biết … Nhưng nhiều nghệ không áp thân. Vả lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian tu luyện cả.”
…………..
Triệu Thiên Dương nhìn qua cửa sổ xe taxi một lần nữa mái nhà nhỏ ấm cúng. Hôm nay là ngày tụi nó phải đi tàu trở lại trường rồi. Ông bà Granger cho hai đứa một nụ hôn tạm biệt, vẫy tay chào hai đứa.
Trên tàu thì vẫn vắng vẻ học sinh như hôm bữa. Triệu Thiên Dương liếc một chút đồng hồ treo tay giờ giấc, đánh chợp mắt một chút. Chỉ khoảng hai tiếng nữa là tụi nó tới rồi.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Tòa lâu đài nhìn vẫn nguyên xi như lúc Triệu Thiên Dương và Hermione về nhà, có chăng khác biệt là càng thêm cổ kính mà thôi.
Bên ngoài đen nghịt, mưa rơi tầm tã. Có lẽ ông trời cũng không hề ngoan nghênh lũ nhóc quay lại.
Nhà Gryffindor trở nên náo nhiệt hẳn ra khi tất cả mọi người quay về. Nhất là hai anh em nhà Weasley cứ cho nổ mấy quả pháo bông chứa đầy bong bóng xà phòng cùng kim tuyến, khiến cho gian phòng trở nên vô cùng nhớp nháp. Đến nỗi Percy phải quát hai thằng là: “ Tụi bây có thôi đi ngay không? “
Sau đó, anh phạt hai đứa phải dọn dẹp sạch sẽ phòng sinh hoạt chung, nếu không sẽ gởi cú báo về méc bà Molly.
Triệu Thiên Dương cùng Hermione chỉ thấy tức cười trước mấy vụ đó. Nhưng hai đứa bỗng bất ngờ khi nhận được một tin từ Padma Patil, một trong hai cô bé song sinh người Ấn Độ.
Đó là một buổi sáng, chỉ khoảng tầm hai ngày sau khi tụi nhỏ mới tới trường. Ngay tại Đại Sảnh Đường, khi mà tất cả mọi người còn đang thưởng thức món Bánh Mì Ba-Ghết cùng với sốt cà chua và bò bít tết ngon tuyệt hảo. Hermione bất ngờ nhận được một cái nháy vội từ cô bé.
Triệu Thiên Dương tò mò một chút cũng lén đi theo. Kết quả thật khiến hắn dở khóc dở cười.
Té ra, kể từ bữa giáng sinh,Harry cứ suốt ngày đăm đăm vào một cái gương ở trên lầu ba. Mặc dù Ron cùng Neville đã ra sức khuyên bảo nhưng Harry vẫn cứ chăm chăm đi lên đó. Hai cô bé đã từng khuyến cáo rằng … Đồ vật trong gương hiện ra chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng làm sao tụi nó biết được … Một đứa nhóc mồ côi cha mẹ từ nhỏ như Harry, khao khát tình thương và mái ấm gia đình đến mức nào.
Nghĩ đến cũng tội cho thằng bé, hết học kỳ thì phải trở lại căn nhà số 4 Đường Private. Đến Triệu Thiên Dương đều chẳng thể hiểu nổi làm cách nào nó trụ được lại trong đó với sự hắt hủi và ghẻ lạnh như vậy.
Hơi xoa xoa cái đầu, hắn âm thầm suy nghĩ: “ Xem ra, đến lúc ta cần làm điều gì đó rồi. “
…………………
Trước khi bắt đầu học kỳ hai mấy ngày, Triệu Thiên Dương đã quyết định lập một cái nhóm nhỏ ( tất nhiên là đã “xin phép” cụ già “ Hiệu Trưởng “ rồi.) … mà địa điểm chính là tại Phòng Theo Yêu Cầu!
Và hôm nay, chính là lúc hắn khai trương “ điển lễ” vậy.
Phải biết Hermione đã cực lực phản đối khi hắn muốn công khai quyên “riêng tư” bí mật của cả hai. Nhưng cuối cùng, Triệu Thiên Dương đã khiến cô nhận ra … Cái họ cần, là những người bạn.
Mặc dù đã bí mật truyền đơn cho các học sinh năm nhất, nhưng Triệu Thiên Dương lại muốn có một vài anh chị lớp lớn tham gia.Vì như vậy sẽ dễ dàng tăng cao độ háo hức cùng nâng lên trình độ ma pháp cho tụi nhóc.
Rất tiếc là ý định của hắn tan tành mây khói, giống như lá khô rơi rụng trong gió vậy. Chả ma nào muốn gia nhập, cho dù Triệu Thiên Dương là chủ câu lạc bộ, nhưng họ cũng không cho là một cậu nhóc cấp một có thể chỉ dạy họ điều gì.
……
“Hừ.. Anh Jack … Mấy người kia thật đáng ghét. Đã không gia nhập thì thôi, lại còn dám chê chúng ta không lượng sức mình …. Yaaa! “ –Hermione mặt đỏ bừng, thở phì phò nói.
Triệu Thiên Dương cũng không hề thoải mái chút nào. Trong lòng hắn đang nguyền rủa mấy thằng cha kia cả nghìn lần. Tưởng được hắn mời là dễ à. Đã thế, lũ này muốn gia nhập lúc sau thì sẽ tính lệ phí thật cao!
“Hắc … hắc …!” –Triệu Thiên Dương cười âm u một cái, trên khuôn mặt toát lên vẻ nham hiểm.
“Ja.. c.. k? Đừng làm em sợ, anh bị gì thế..?” – Hermione hết hồn trước phản ứng của Triệu Thiên Dương, cô bé vội đưa tay ra sờ trán hắn, chỉ lo tên này bị sốt thôi.
“Làm gì có Hermione … Anh đang nghĩ tụi lớp lớn kia sẽ phải hối hận cho hành động sau này của họ. Mà tính ra vẫn có hai anh em nhà Weasley tham gia lớp chúng ta mà … Cũng không phải quá tệ!”
“Đúng vậy … Nhưng chỉ sợ các anh ấy là muốn ủng hộ bọn mình thôi … Em lo lắm, lấy cái gì dạy bọn họ đây?”
“Điều đó anh tính kỹ rồi … Anh sẽ giảng sơ lược những bài tập hay câu chú khó thực hành của tụi kia. Em sẽ là người làm mẫu và hướng dẫn. Việc đó rất dễ… Và hai anh lớp lớn sao … Anh muốn họ phụ trợ trong đội giáo viên. Nếu họ làm tốt … Ha ha… Sẽ có phần thưởng bất ngờ! “
“Nhưng em sợ … Jack … Em sợ mình hướng dẫn không tốt, các bạn sẽ nói. “ – Hermione nắm chặt hai tay, cực kì lo âu.
Triệu Thiên Dương choàng hai tay, ôm nhẹ cô bé. Hắn thì thầm: “ Anh tin ở em … Hãy để cho mọi người thấy … Em là ai … Khả năng của em chính là tốt nhất. Em còn có anh ở phía sau mà, đừng lo.”
“Ừm!”
Đúng bảy giờ tối … Khi mọi người đã ăn uống xong xuôi, người ta ngạc nhiên khi thấy mấy đứa trẻ năm nhất cùng tụ tập lại, khác nhà và với một số lượng khá đông.
Bên tụi Slytherin, Draco Mafloy đang cau mày, nó có dự cảm không hay lắm về điều này. Vì sao chỉ có nhà Slytherin tụi nó là chẳng có động tĩnh gì vậy.
“Goyle … Mày đi tra xét một chút xem tụi kia đang tính làm cái gì đó. “ –Draco ra lệnh cho thằng nhóc béo ú bên cạnh. Nó vội vàng vọt đi.
Chỉ mấy phút sau, nó chui trở lại, ghé vào tai Draco và thì thầm mấy lời. Chỉ thấy sắc mặt của hắn ngày càng đen lại ….
“ Hội học tập pháp thuật để nâng cao bản thân ư …? Jack AnDrew … Thật sự, mi cho ta một bất ngờ lớn đó!”
Các thầy cô thì không hề can thiệp vụ này, hay là do hiệu trưởng Dumbledore đã nói trước thì chẳng ai biết được. Chỉ có thầy Snape khinh khỉnh phun ra một câu:
“Lũ nhóc mà bày đặt ra vẻ ta đây. Không lo học mà theo cái hội tạp nham đó, có ngày bị lưu ban lại hết!”
………….
Nhưng tất cả những câu chuyện hay lời nói phù phiếm đó chẳng thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng lũ nhóc bây giờ. Có đến gần ba mươi đứa nhóc ở đây. Tụi nó đang trò chuyện rôm rả, và trên tay nhóc nào cũng cầm một đồng Sickle bạc. Đây cũng là cách Triệu Thiên Dương hạn chế lại những người muốn bỏ giữa chừng hay học không nghiêm túc. Ở địa cầu học thêm khiến hắn hiểu được nhiều điều. Chỉ có trả giá, người ta mới thật sự quý trọng những gì mình đang có.
Đứng trước hành lang tầng ba, nguyên một đám líu ríu chờ đợi …
Triệu Thiên Dương cùng Hermione từ từ dắt tay bước đến trước. Hắn mỉm cười với tất cả người đnag đứng xung quanh. Buổi lễ khai mạc sắp bắt đầu!