Đúng như những gì Lương Đống mong muốn, tất cả học sinh nữ trong lớp nghe xong đều phấn khởi hẳn lên, khuôn mặt không còn khó coi như trước nữa. Thịnh Diệp Kiêu là ai a, vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn là con trai của thị trưởng, người tình trong mộng của biết bao cô gái, bọn họ còn mơ không có cơ hội tiếp cận đây, bây giờ có rồi, dại gì mà không đi chứ.
“Như vậy, các em hãy về thông báo cho phụ huynh và chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng, sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ xuất phát. Vì đây là lần đầu tiên các em tham gia dã ngoại nên nếu có điều gì chưa biết thì hãy đọc thông báo dán ở bảng tin trong sân trường…”
--- ------ ------ -----
An Tịnh Tuyết ngủ gật từ đầu đến cuối buổi học, hoàn toàn không có chút gì gọi là “bổn phận học sinh”. Thứ lỗi cho cô, những kiến thức này thật sự quá nhàm chán, so với những gì cô biết đều không đáng một góc. Nếu không phải do nhiệm vụ vớ vẩn kia, cô nhất định sẽ không ngần ngại bỏ học ngay lập tức. Chậc, thật đúng là phí thời gian mà.
Giáo viên trong trường đều biết An Tịnh Tuyết là thiên tài hiếm có nên đối với hành động này của cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Không những thế, nếu An Tịnh Tuyết có mở miệng yêu cầu gì đó, bọn họ cũng sẽ đồng ý ngay lập tức. Đùa gì chứ, bọn họ còn đang mong tiểu tổ tông này làm cho học viện Thanh Nhật nổi danh đó, cưng chiều còn chưa đủ đâu, làm sao có thể làm cô phật ý đây?
Vì thế, An Tịnh Tuyết quang minh chính đại gục xuống bàn ngủ say trong ánh mắt ghen tỵ của tất cả học sinh còn lại trong lớp. Người khó chịu nhất phải kể đến La Bích Như. Trước đây khi không có An Tịnh Tuyết, cô ta rất được các giáo viên yêu quý, đi đâu cũng lôi kéo sự chú ý và ngưỡng mộ của người khác. Vậy mà từ khi An Tịnh Tuyết xuất hiện, danh hiệu “đệ nhất mỹ nữ” năm nhất của cô ta đã hoàn toàn vuột mất, bị mang tiếng không thông minh bằng An Tịnh Tuyết không nói, còn suốt ngày bị đem ra so sánh với con tiện nhân đó.
La Bích Như càng nghĩ càng tức, An Tịnh Tuyết không chỉ chiếm lấy danh tiếng của cô ta, còn chiếm cả vị trí bên cạnh Bạc Á Thần, người đàn ông cô ta luôn mơ ước được lấy làm chồng. Con tiện nhân đó rốt cục có gì hơn cô ta chứ, chẳng qua chỉ dễ nhìn một chút mà thôi, thông minh hơn người thường một ít, gia cảnh không có, xuất thân không có, làm sao bằng được tập đoàn Vạn Lộc to lớn đằng sau cô ta???
Thoáng liếc qua An Tịnh Tuyết vẫn còn đang nằm gục trên bàn ngủ, mắt La Bích Như bỗng lóe lên tia tàn độc. Theo như nguồn tin của cô ta, Bạc Á Thần đã sang Mỹ ký hợp đồng vào ngày hôm qua. Vì hợp đồng lần này rất lớn nên thời gian công tác khá dài, ít nhất cũng phải từ một đến hai tuần. Trong khoảng thời gian này còn có buổi dã ngoại của học viện. Nếu như…nếu như An Tịnh Tuyết xảy ra chuyện trong buổi dã ngoại thì…
Trong khi La Bích Như tính kế An Tịnh Tuyết, Trần Phùng cũng đang đau đầu lên kế hoạch làm sao để khiến An Tịnh Tuyết chú ý đến cậu ta. Thái độ của An Tịnh Tuyết dành cho cậu ta thật sự quá mức lạnh nhạt, đừng nói là gây dựng mối quan hệ, e rằng nói chuyện vài câu cũng khó. Như vậy, biết khi nào An Tịnh Tuyết mới có thể trở thành bạn gái của cậu ta đây???
Theo Trần Phùng nghĩ, chuyến dã ngoại lần này là một cơ hội vô cùng tốt để thực hiện kế hoạch cưa đổ An Tịnh Tuyết. Dù sao cũng là nơi núi rừng hoang vu, con gái yếu đuối nhất định sẽ gặp phải không ít vấn đề, chỉ cần cậu ta hết lòng giúp đỡ, An Tịnh Tuyết nhất định sẽ phải lòng bởi sự dịu dàng ân cần này. Trần Phùng càng nghĩ càng nôn nóng, càng mong chuyến dã ngoại đến thật nhanh.
--- ------ ------ --------
An Tịnh Tuyết vừa về đến nhà liền phát hiện một bưu kiện kì lạ đặt trước cổng. Mối quan hệ của cô hoàn toàn có thể đếm trên đầu ngón tay, người cô quen thân chẳng có mấy người, vậy ai gửi bưu kiện này cho cô chứ? An Tịnh Tuyết nhíu mày, sau khi dùng sóng hoa tai quét qua bưu kiện, phát hiện nó không chứa bất kì thứ gây nguy hiểm nào, cô mới đem nó vào nhà.
Bưu kiện không đề tên người gửi, cũng không có dấu bưu điện, rõ ràng là do ai đó cố tình đặt trước nhà cô. Không hiểu sao, An Tịnh Tuyết có chút dự cảm không tốt. Cô hơi chần chừ một chút, sau đó vẫn quyết định mở bưu kiện ra xem.
Bên trong chỉ có vỏn vẹn một chiếc đĩa CD. An Tịnh Tuyết khẽ nhíu mày rồi đặt cái đĩa vào laptop. Không đến vài giây sau, trên màn hình đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quen thuộc đối với cô.
Đó là cảnh tượng cô giết liên tục năm người trong nhà kho vào mấy hôm trước.
Cảnh cô ướt đẫm máu tươi, trên tay là con dao mổ sắc nhọn.
Video được quay với chất lượng không tốt lắm, nhưng nếu hiệu chỉnh thêm chút nữa, nhất định không khó xác nhận đó là gương mặt của cô. Trong đầu An Tịnh Tuyết lập tức xuất hiện một cái tên. Khóe môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh, trong lòng thay vì sợ hãi lại tràn ngập phấn khích. Không ngờ chỉ là một con chuột chạy qua đường cũng có thể đem đến bất ngờ tuyệt vời thế này cho cô. Ưm, lần sau nên rút kinh nghiệm, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới được.
Lúc này, cảnh tượng huyết tinh trên màn hình đã biến mất, thay vào đó là một dòng chữ lớn: “Nếu không muốn đoạn video này được gửi đến đồn cảnh sát, mày phải lập tức rời khỏi Bạc Á Thần, vĩnh viễn không được trở về Trung Quốc nữa. Thời gian chỉ có một ngày, nếu mày không chịu nghe lời thì đừng trách tao độc ác.”
An Tịnh Tuyết đọc xong liền phá lên cười. Cấp bách như vậy a, con chuột này tính ra cũng còn chút thông minh, nghĩ ra cách đe dọa từ xa này. Nhưng mà, cô bình sinh ghét nhất là đe dọa đấy, phải làm sao bây giờ?
An Tịnh Tuyết đóng laptop, thong thả mở tủ quần áo ra. Sâu trong góc tủ chính là chiếc túi sách cô đem về từ ngày giao dịch với Vic ở khu vui chơi lần trước. Lâu rồi không hoạt động gân cốt, thật phấn khích nha.
Cô cầm lên khẩu súng bạc mini, cặp môi phấn hồng hạ xuống, âu yếm hôn lên thân súng. Đến giờ săn chuột rồi.