Lúc này, từ cửa sổ tầng bốn của một khu chung cư gần đó, An Mẫn Hi cùng hai tên thuộc hạ đang quan sát động tĩnh của An Tịnh Tuyết. Cô ta đang chờ An Tịnh Tuyết xách hành lý rời đi, nhưng đã qua một lúc lâu mà An Tịnh Tuyết vẫn chưa xuất hiện khiến cô ta bắt đầu nóng nảy. An Mẫn Hi không khỏi căm giận người đàn bà kia. Nếu không phải con đàn bà đó dùng súng đe dọa cô ta rồi chen chân vào, khiến cô ta phải thay đổi kế hoạch ban đầu thì sao phải phiền phức thế này.
Ý định nguyên bản của An Mẫn Hi là dùng đoạn video kia để bắt An Tịnh Tuyết phải từ bỏ quyền thừa kế tài sản và “móc” cho cô ta một lượng lớn tiền của từ Bạc Á Thần, sau đó cô ta sẽ tung đoạn video đó lên mạng xã hội, khiến An Tịnh Tuyết thân bại danh liệt, cả đời phải đếm lịch trong tù, à không, phải bị tử hình mới đúng. Thế nhưng, ngày đó ở trong công viên, con đàn bà kia không chỉ dọa cô ta và hai tên thuộc hạ vô dụng sợ đến mất mật, còn lấy đi bản video gốc trên điện thoại của cô ta, làm cô ta từ kẻ chủ mưu hạ cấp thành bọn lâu la phụ việc.
An Mân Hi thật sự hối hận muốn chết, đáng lẽ ra ngày đó cô ta không nên đuổi theo chiếc xe ferari ấy mới đúng. Nếu biết trên xe đó là một kẻ khó chơi như vậy, cô ta nhất định sẽ không dại dột mà dây vào. Giờ thì hay rồi, muốn làm gì cũng hải dựa theo sai bảo của ả đàn bà kia, một chút quyền tự do hành động cũng không có.
Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc An Tịnh Tuyết bị chính người thân thiết của mình gài bẫy hãm hại, An Mẫn Hi lại vô cùng vui sướng. Còn gì đau khổ hơn khi người mình yêu quý và tin tưởng lại phản bội, không phải sao?
“Reng…reng…”
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên khiến An Mẫn Hi hơi giật mình. Vừa nhìn thấy số điện thoại lạ trên màn hình, cô ta liền nhăn mày khó chịu.
“A lô.”
“An Tịnh Tuyết đã có động tĩnh gì chưa?”
An Mẫn Hi thoáng liếc qua ống nhòm một lần nữa rồi đáp:
“Vẫn chưa.”
Bên kia đầu dây hơi ngừng một chút, sau đó mới nghiêm giọng nói tiếp:
“Chú ý vào, nhất định không được lơi là. Con ả đó không phải thứ mà mày có thể chọc vào đâu. Chọc vào rồi, tuyệt đối không thể buông lỏng đề phòng dù chỉ một chút, nếu không…cái mạng chó của mày đừng hòng giữ được.”
An Mẫn Hi tuy vô cùng khó chịu bởi lời nói của đối phương, nhưng lại nhớ đến cảnh An Tịnh Tuyết dùng dao cắt rớt đầu của hai người đàn ông trong nhà kho hôm đó, cô ta liền có chút sợ hãi. Nếu bị An Tịnh Tuyết phát hiện ra, liệu cô ta có lâm vào cảnh ngộ giống hệt hai tên đó không? Nghĩ đến đây, An Mẫn Hi không khỏi cảm thấy cần cổ mình mát lạnh, rùng người một cái.
“Tôi đã làm theo những gì cô nói, chọn một nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cô ta. Lúc đưa bưu kiện cũng là thuộc hạ của tôi đi thay, hắn cải trang rất tốt, ả tiện nhân đó nhất định không lần ra được manh mối nào đâu.”
--- ------ ------ -----
Hera vừa kéo vali ra khỏi Sân bay Washington Dulles, vừa ngắt điện thoại. Cô ta tuy không tin lắm vào năng lực làm việc của con ngốc An Mẫn Hi đó, nhưng lại rất tin vào toan tính của bản thân. Trước khi rời khỏi Trung Quốc, cô ta đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi, cho dù An Tịnh Tuyết có lần ra An Mẫn Hi cũng không thể lần ra cô ta.
Khóe môi Hera bất giác hiện lên một nụ cười tàn độc. An Mẫn Hi, đừng trách tao độc ác, có trách thì trách mày quá ngu xuẩn, mãi mãi chỉ xứng đáng làm một con tốt thí mà thôi.
Hera nhìn về phía đường phố hoa lệ ánh đèn của Washington, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của người đàn ông tuấn mỹ phi phàm kia, tim đập nhanh đến mức không thể nào diễn tả được. Cô ta biết mình không xứng với người đàn ông hoàn mỹ như thiên tiên đó, bởi vì cô ta là một sát thủ nhiễm đầy máu tanh, ngay cả tâm can cũng đã bị mục rữa thối nát. Cô ta sợ mình sẽ làm vấy bẩn sự thuần khiết trong sạch của người đó, làm người đó mất đi ánh hào quang.
Chính vì thế, tuy yêu người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được sự đáp lại từ đối phương. Nhưng, cũng vì lí do ấy, cô ta không thể để An Tịnh Tuyết tiếp tục ở bên cạnh người đó được. Bởi vì so với cô ta, An Tịnh Tuyết còn dơ bẩn hơn nhiều.
Không sai, Hera đến Mĩ lần này là để tìm gặp Bạc Á Thần, sau đó “vạch trần” bộ mặt ghê tởm của An Tịnh Tuyết cho anh biết. Cô ta tin rằng, An Tịnh Tuyết đã che dấu thân phận sát thủ của mình với Bạc Á Thần, còn dùng lớp vỏ xinh đẹp như thiên sứ ấy để lừa gạt anh, khiến anh yêu cô ta(ATT). Nếu không thì tại sao một người mang khí chất thanh đạm xuất trần như vậy lại có thể yêu một cổ mãy giết người máu lạnh như An Tịnh Tuyết chứ? Điều này rõ ràng là không thể nào!
Càng nghĩ, Hera càng không khỏi căm hận An Tịnh Tuyết nhiều hơn. Con ả đó rõ ràng biết mình là một sát thủ kiếm sinh nhai bằng nghề chém giết tanh tưởi, nhưng vẫn cố tình tiếp cận người thanh khiết như Bạc Á Thần, làm anh dần dần mất đi khí chất trong sạch đó. Không được, cô ta nhất định không thể chuyện này xảy ra. Phải làm gì đó trước khi quá muộn. Bạc Á Thần, anh nhất định phải tin em, nhất định!