Chờ Cố Thập Chu đi rồi, đám giúp việc bu lại bàn tán, không biết Cố tiểu thư khó hầu hôm nay bị trúng gì.
Khi Cố Thập Chu quay về, đã 7h, nàng ôm trong ngực cái rương chuyển phát nhanh cỡ lớn, đóng gói cũng rất chói mắt, vỏ đỏ chữ vàng, bên trên còn in chữ: la bàn Rolls-Royce, người đáng giá có được!
Vào phòng ngủ của mình, Cố Thập Chu mở hộp ra, lấy cái la bàn mới để lên bàn, cẩn thận nhìn, ánh mắt mang đầy từ ái, tựa như nhìn bảo bảo mới sinh ra.
Cầm la bàn mới mua, Cố Thập Chu vui vẻ định xuống lầu kiểm tra thử độ chính xác, nàng vừa mở cửa, trước mặt liền có gió mát dội đến.
Ánh mắt chạm nhau, Cố Thập Chu khi đó ngây người, cả người cứng ngắc, máu chảy ngược.
Nữ nhân cao gầy đứng trước cửa là Ứng Thịnh.
Đôi mắt đen của cô trầm tĩnh, khóe môi hơi cong lên, mái tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt có chút mệt mỏi, áo gió màu tối càng khiến cô thêm gầy, cả người lộ ra cảm giác tinh thần mệt mỏi cấm dục.
So với ánh mắt kinh diễm của Cố Thập Chu, Ứng Thịnh lại ôn nhạt hơn nhiều, cô lướt qua Cố Thập Chu, ánh mắt nhìn la bàn trên tay nàng, rồi nhìn phía sau lưng nàng, trên sàn còn một đống bùa vàng bừa bộn.
“Ứng tiểu thư, chào cô.”
Giọng của Cố Thập Chu có chút khô khốc, chào hỏi xong, thì không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ứng Thịnh, đã hơn 10 năm nàng không thấy Ứng Thịnh rồi, hiện tại như vậy, lại cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, không còn tím thấy được khí tức mềm mại trên người nữa, chỉ có cảm giác áp bách bén nhọn.
Ứng Thịnh khẽ cau mày, cất bước đi tới bàn, cầm đơn ly dị để lên bàn.
“Cố tiểu thư, tôi bận nhiều việc, không có thời gian chơi với cô.”
“Nói muốn ly hôn là cô, tôi đã sắp xếp cho luật sư đến nói chuyện với cô rồi, giờ cô lại đổi ý, Cố tiểu thư, cô đang đùa gì vậy?”
Âm thanh của cô trong trẻo, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, từng câu như muốn ám sát, ép đến Cố Thập Chu cũng không nói được câu nào.
“Đơn ở đây, ký tên đi.” Ứng Thịnh đứng cạnh bàn, giơ ngón tay chỉ hồ sơ vài cái.
“Ứng tiểu thư, chuyện tôi sắp nói ra nghe có vẻ hoang đường, nhưng mong cô tin tôi, từ lúc tôi có trí nhớ đã theo sư phụ học nghệ rồi, không biết có phải nhìn nhầm không? cô bị người ta ếm bùa chết, nếu không giải sớm, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Ánh mắt Cố Thập Chu chắc chắn nói, giọng nói nghiêm túc, nếu nghe kỹ sẽ thấy âm thanh nàng run rẩy.
Nỗi nhớ 10 năm hiện tại đã xuất hiện trước mặt nàng, nàng sao lại không kích động được chứ?
Bị người ếm bùa?
Ứng Thịnh nghe vậy giật mình, đáy mắt có chút đùa cợt.
“Cố tiểu thư, tôi không ngại nói thẳng với cô, khi đó cô gả cho tôi là vì Ứng Diễm, còn tôi cưới cô, là vì sự hỗ trợ của tập đoàn Cố thị, Ứng Diễm muốn thì tôi cho, tôi muốn Cố thị nên cũng cho lại, chúng ta giao dịch theo nhu cầu, không ai nợ ai.”
“Hiện tại cô nên tìm người trong lòng mình, tôi muốn tai mình được thanh tịnh, đây là giấy ly hôn, mong cô ký sớm đi.”
Cố Thập Chu đảo mắt, dưới hàng mi đánh ra chút bóng ma nhàn nhạt.
Suy nghĩ một chút, nàng ngẩng đầu, ánh mắt chắc chắn, giọng nói mềm mại.
“Cố muốn tai được thanh tịnh, chỉ cần tôi không gây phiền cho cô thì vẫn được ở lại đúng không? tôi có thể bảo đảm tôi ở cạnh cô tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cô, còn giúp cô giải quyết được phiền phức.”
Ứng Thịnh nhíu mày, con ngươi nheo lại nhìn Cố Thập Chu, ánh mắt lóe sáng khác thường.
“Như là ếm bùa cô nói hả?”
Cố Thập Chu gật đầu.
“Cô muốn ở lại thì cứ ở lại đi.”
Ứng Thịnh không có nhẫn nại nói chuyện, mím môi ra khỏi phòng, mang theo cơn gió lạnh, lướt qua khiến Cố Thập Chu không khỏi rùng mình một cái.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng Ứng Thịnh rời đi, siết chặt vạt áo của mình.
10 năm không gặp, cô hình như đã lạnh hơn....