Thần Côn Tiểu Bạch Hoa Sau Khi Xuyên

Chương 6: Chương 6




“Ứng tiểu thư, ngại quá, tôi đi nhầm phòng.” Cố Thập Chu xuống giường liền cúi đầu 90 độ với Ứng Thịnh, chân thành ái náy.

Ứng Thịnh nhìn lướt qua Cố Thập Chu, thấy mặt nàng không trang điểm, sạch sẽ như trứng gà bóc, váy ngủ ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn, mặc dù mặc váy ngủ màu đen nhưng cũng không có chút trưởng thành, trong xương lộ ra sự ngây ngô, thuần khiết vô tội.

Cô nhìn một chút, cảm giác cổ họng khô khốc, cứng rắn thu hồi tầm mắt, cúi đầu.

“Biết đi nhầm rồi, còn không đi ra?”

“Ừ, tôi ra ngay đây!”

Cố Thập Chu vôi ra khỏi phòng ngủ của Ứng Thịnh, đóng cửa lại, nàng dựa người vào cửa, đưa tay che ngực mình, tim trong ngực đang đập mạnh, từng cái một, áy náy mà đập.

Cố Thập Chu nhắm hai mắt lại, dựa cửa hơn 10 phút mới tỉnh táo lại, cuối cùng đi về phòng ngủ của mình, nằm ngã xuống giường của mình.

Rèm cửa không kéo, ánh trăng bên ngoài đi tới, Cố Thập Chu chậm rãi giơ tay phải lên, ánh mắt rung động, nhìn chằm chằm ngón tay trắng của mình.

Cố Thập Chu định ngủ cho đã, nhưng vì đi nhầm phòng mà mất ngủ một đêm.

**

Cố Thập Chu có thói quen múa Thái cực buổi sáng.

Sân biệt thự của Ứng Thịnh rất lớn, nàng thay một bộ đồ rộng, đi vào sân múa, dự định múa xong thì về thu dọn quần áo đi lên núi tìm sư phụ, mượn cái la bàn cũ của sư phụ một thời gian.

Nàng múa xong bày thái cực, kết thúc trong nháy mắt, thì thấy vài người đàn ông khiêng thang và thùng đi vào biệt thự, theo bọn họ còn có một nữ nhân cười phóng đáng không kiếm chế được.

Đột nhiên thấy có nhiều người đến, không quen biết, Cố Thập Chu không biết phản ứng thế nào, động tác cũng quên thu, cứ vậy đứng trong sân nhà mình, nhìn nữ nhân trước mặt có núm đồng tiền cười.

Nữ nhân kia không chút khách sáo, đi tới ôm một cái, kéo Cố Thập Chu đi.

“Cố tiểu thư, Ứng Thịnh đâu?” Úc Tiếu Hòe cười híp mắt nhìn Cố Thập Chu, ánh mắt như là sói đói nhìn chằm chằm tiểu bạch thỏ.

“Ứng tiểu thư ra ngoài chạy bộ rồi, còn chưa về.”

Nàng ở trong sân múa thái cực từ sớm, không thấy Ứng Thịnh đâu, hỏi giúp việc mới biết cô ra ngoài.

Úc Tiếu Hòe hứng thú, nhìn Cố Thập Chu, cố gắng tìm manh mối trên mặt của nàng.

“Tôi nhiều chuyện hỏi một câu nha, gần đây nhà cô có phải có trộm không?”

Cô không thể cạy được miệng Ứng Thịnh, nhưng cũng không nhịn được tò mò, nhưng không có lửa sao có khói, Ứng Thịnh đột nhiên đòi lắp camera khắp nơi trong nhà, nhất định là có chuyện, mà chuyện này không hề nhỏ.

“Có trộm?” Cố Thập Chu hơi cau mày, cẩn thận nhớ lại, xác nhận xong thì khẽ gật đầu một cái.

“Vậy cô biết tại sao A Thịnh lại mang đống đồ chơi này về lắp trong biệt thư không?” Úc Tiếu Hòe móc ra một cái camera mới tinh.

Không chờ nàng nói, Ứng Thịnh mặc đồ thể thao bó sát từ ngoài đi vào, cô đứng cạnh Úc Tiếu Hòe, mở nắp bình nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Úc Tiếu Hòe thấy chính chủ đến, ngại ngùng thu hồi nụ cười, vội dẫn người vào nhà.

“Ứng tiểu thư, chào buổi sáng.” Cố Thập Chu quay đầu nhìn Ứng Thịnh cười, tựa như hoa hướng dương thấy mặt trời.

“Chào.” Ứng Thịnh nhàn nhạt trả lời một câu, đi vòng qua Cố Thập Chu vào nhà.

Cố Thập Chu còn chưa kịp nói với cô, nàng phải đi xa một chuyến, Ứng Thịnh đã để lại cái bóng lưng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.