Thần Côn Tiểu Bạch Hoa Sau Khi Xuyên

Chương 7: Chương 7




Quay về gặp sư phụ mượn la bàn là chuyện gấp, Cố Thập Chu nghĩ một chút, quyết định nên đi theo Ứng Thịnh nói.

“Ứng tiểu thư, tôi ra ngoài một chuyến, chắc cũng ba ngày, trong thời gian này cô cứ ở trong biệt thự đừng ra ngoài được không?”

Âm thanh Cố Thập Chu mềm mại, nghe rất thoải mái, nói xong nàng nhìn Ứng Thịnh, chờ cô trả lời.

Ứng Thịnh hơi cau mày, nhìn Cố Thập Chu, một lúc sau mới nói.

“Cô muốn đi đâu là chuyện của cô, không cần báo với tôi.”

Nói xong Ứng Thịnh tới chỗ Úc Tiếu Hòe, hai người lại nói chuyện riêng, không biết là gì.

Cố Thập Chu biết Ứng Thịnh không dễ gì mà tin mình như vậy được, chuyện phong thủy ở chỗ thôn nhỏ còn có thôn dân tin tưởng, nhưng ở Đế thành lớn như vậy thì sẽ có nhều người không tin, Ứng Thịnh không phải là duy nhất.

Nghĩ lại, Cố Thập Chu cũng không yên lòng, nghĩ một chút, liền nghĩ đến một cách, nàng thấy Ứng Thịnh đang nói chuyện với Úc Tiếu Hòe, di động để cạnh bàn cách đó không xa, nàng mò mò đi tới, im lặng mở nắp di động của Ứng Thịnh ra, cầm một cái bùa bình an nàng tự tay vẽ cho vào trong, rồi đóng nắp lại.

Làm xong, trong lòng nàng có chút yên ổn, rời biệt thự, đến trung tâm mua vé.

Cố Thập Chu và sư phụ sống ở trấn Tịch Thủy, thôn Kiên Trà núi Kiên Trà, nàng vé đến trấn Tịch Thủy, lên xe buýt, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đi đường cũng hết 5 tiếng, Cố Thập Chu dựa ghế thì buồn ngủ.

Khi xe buýt dừng tại bãi đất trống, Cố Thập Chu mới mở mắt, chờ người xe ra hết, nàng mới xuống xe cuối cùng, ra khỏi nhà xe, tiếp tục đi về hướng thôn Kiên Trà.

Núi Kiên Trà cách trấn Tích Thủy một đoạn, đường núi không dễ đi, nhưng Cố Thập Chu đã đi quen nên không có gì khó khăn.

6h chiều, núi Kiên Trà.

Cố Thập Chu đi tới một gian nhà gỗ cuối đường chưa tới 70m², vách tường nhà làm bằng ván gỗ, dùng dầu thông sơn thành màu xám trắng, nóc nhà màu xanh, nhìn từ xa cũng không thấy được vân gỗ, còn tưởng là cái nhà này xây bằng xi măng cốt thép.

Ngoài nhà gỗ còn còn có cái hàng rào nhỏ bao quanh sân, bên trong còn có cái vườn rau nhỏ, vào trong là cửa sổ khắc hoa, kiểu dáng xưa cũ, trong nhà tối om, không có đèn dầu, không biết trong nhà có người hay không?

Cố Thập Chu tới cạnh cửa, nhẹ đẩy một cái, thấy cửa không khóa, nhưng bên trong cũng không có người.

Nàng đưa tay giật công tắc đèn, trong nhà liền sáng, trên trần nhà treo một cái đèn bão cũ, gió núi lớn, cửa vừa mở, gió thổi một cái bóng đèn cũng lắc lư theo, khiến ánh sáng bên trong cũng lập lòe.

“Chạy đi đâu đó?” một giọng trầm vang lên.

“Sư phụ.” Cố Thập Chu ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

“Cô còn biết có người sư phu tôi nữa hả? đi cũng không nói một câu, người cũng mất bóng.”

Tạ Khứ Dung khoác áo màu đen, híp mắt, tay áo sắn lên, ngồi trên ghế hút tẩu thuốc, khói mù lượn lờ, nhìn bộ dáng ông đã hơn 40, khuôn mặt thâm thúy, ngũ quan đoan chính, nhưng cũng nghiêm túc.

Cố Thập Chu kể lại chuyện mình bị hồn xuyên, mọi chuyện lớn nhỏ đều kể lại cho Tạ Khứ Dung nghe.

“Cho nên cô về là tìm tôi mượn la bàn hả?”

Tạ Khứ Dung suy nghĩ một chút, buông cái tẩu xuống, vô ý thức chuyển động cái nhẫn bạc cũ vô danh trên ngón tay.

“Con mới mua la bàn, không tìm được vị trí bùa chú, của con thì mất tiêu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.