Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3973: Chương 3973: Đập Phá Quán




Viêm có thể đối kháng với Sinh Đan cảnh, nhưng Hóa Linh Chân Quân vừa xuất hiện, Trần Phong Viêm chỉ có thể bại lui.

Bằng không, vì sao mấy hoàng tử lại nén giận như thế?

- Lăng Hàn, không nên hồ nháo!

Đại hoàng tử lên tiếng khiển trách.

- Hiện tại không phải thời điểm ngươi hành động theo cảm tính!

Tam hoàng tử cũng lên tiếng.

Các hoàng tử khác cũng phản đối Lăng Hàn.

Không thể trách bọn họ hèn nhát như thế, chỉ có thể nói lực uy hiếp của Hóa Linh Chân Quân quá lớn.

Tất cả mọi người lắc đầu, càng có cảm giác bi ai, ngay cả con trai của Trần Phong Viêm cũng phản đối Lăng Hàn, đây là việc buồn cười cỡ nào?

Lục Hải Nguyên cười ha ha:

- Lăng Hàn, ngươi không cảm thấy mình là tên hề hay sao? Ngươi nhảy lên nhảy xuống như thế, kết quả lại bị mấy tên này khiển trách, không cảm thấy buồn cười hay sao?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Lúc ngươi nói lời này, vết thương trên mặt đã khỏi chưa?

Lục Hải Nguyên biến sắc, Lăng Hàn nói thế là xát muối vào vết thương của hắn.

- Muốn chết!

Hắn hét lớn một tiếng và lao thẳng về phía Lăng Hàn, lần này hắn sử dụng thần thức bảo hộ tâm thần.

Hữu dụng sao?

Lăng Hàn lại sử dụng sát khí xung kích, cho dù Lục Hải Nguyên có phòng bị cũng vô dụng, hắn vẫn thất thần trong nháy mắt.

Lăng Hàn giơ tay, hắn lại tát một cái.

Dù sao đã ăn thua thiệt một lần, Lục Hải Nguyên vô ý thức cúi đầu xuống nhưng vẫn bị chưởng phong quét trúng, trên trán hắn lưu lại ấn ký màu đỏ, nhưng cuối cùng hắn không bị đánh bay ra ngoài.

Theo suy nghĩ của Lục Hải Nguyên, đây là sỉ nhục to lớn, vẻ mặt hắn càng ngày càng khó coi.

Hai lần xuất thủ nhưng đều thất bại, hắn lại là đệ tử của Hóa Linh cảnh, không phải biến thành trò cười cho kẻ khác hay sao?

- Hỗn đản!

Tay phải hắn chấn động, trong tay xuất hiện tiểu tháp màu trắng cao bảy tấc, nó bay lên lơ lửng trên đầu hắn, một tia sáng màu xanh bao phủ hắn vào trong.

Lục Hải Nguyên thét dài, hắn lao lên lần thứ ba, lần này hắn còn dùng binh khí, đó là một thanh trường kiếm.

Lăng Hàn sử dụng phương pháp cũ, lại phát hiện ngọn tháp của đối phương có tác dụng phòng bị thần thức xâm lấn, sát khí xung kích của hắn vô hiệu.

Lúc này thú vị, nếu hắn quá mức phế vật, còn dám xưng là đệ tử của Hóa Linh cảnh hay sao?

- Chết!

Lục Hải Nguyên chém một kiếm sinh ra hào quang vạn trượng, ngay cả không khí cũng sôi trào.

Ánh mắt Lăng Hàn ngưng trọng, kiếm trong tay đối phương chính là pháp khí nhất tinh, nếu hắn dùng nhục quyền đối kháng, có lẽ với thất cốt cường hoành của hắn sẽ không tổn thương nặng, nhưng khẳng định sẽ tróc da chảy máu.

Làm như vậy không đáng.

Hắn sử dụng chiến chùy tấn công, tư, lôi quang xuất hiện và ngăn cản trường kiếm.

Oanh! Oanh! Oanh!

Chiến chùy va chạm với trường kiếm tạo thành tia sáng chói mắt, làm cho rất nhiều người không mở mắt ra được, cũng không thể nhìn thẳng.

Đây là đối thủ rất mạnh, Lăng Hàn nói thầm trong lòng.

Tu vi Khai Khiếu cảnh, lại là thiên tài võ đạo nhất tinh, Lục Hải Nguyên có được thực lực quét ngang Khai Khiếu cảnh, hắn cũng không kém hơn Lăng Hàn, lúc trước, hắn bị đánh bay do trúng sát khí xung kích nên thua thiệt, cũng không phải thực lực của hắn thấp.

Hiện tại hắn phát huy toàn bộ chiến lực, uy lực rất khủng bố, mấy hoàng tử vô cùng hoảng hốt, tự nghĩ nếu mình tiến lên đánh một trận, phần thắng của bọn họ quá nhỏ.

Đương nhiên, Lục Hải Nguyên cũng đã xem Lăng Hàn thành đối thủ, bởi vì hắn cao hơn Lăng Hàn một đại cảnh giới, nếu không thiên tài nhất tính là cái gì, hoàn toàn không thể đối địch với Lăng Hàn.

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, thế giới biến thành chậm chạp, hắn phân giải từng chiêu công kích của Lục Hải Nguyên.

Tình cảnh của Lục Hải Nguyên biến thành hỏng bét, hình thức công kích bị người ta nắm giữ, hắn cảm thấy bó tay trói chân, lại không thể phát huy một chiêu bình thường, hắn phát hiện Lăng Hàn đã chờ sẵn trước mặt hắn.

Làm sao đánh bây giờ?

Hắn không ngừng biến chiêu nhưng vô dụng, dường như Lăng Hàn chính là con giun trong bụng hắn, hiểu rõ hắn như lòng bàn tay.

Còn đánh cái rắm!

Lăng Hàn sử dụng chiến chùy nện xuống rất tùy ý nhưng mỗi chiêu đều khắc chế Lục Hải Nguyên, hắn xuất chiêu nhẹ nhõm tới cực điểm.

Chuyện này…

Tất cả mọi người im lặng, phải biết Lục Hải Nguyên chính là đệ tử của Hóa Linh cảnh, bản thân cũng là cao thủ Khai Khiếu cảnh, bây giờ lại bị một tên Minh Văn cảnh đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ai dám tin chứ?

- Dừng tay!

Kim Ngọc Lộ quát lớn, nếu đánh tiếp, Lục Hải Nguyên chắc chắn bại trận, hắn thất bại không chỉ bản thân hắn thất bại, cũng làm một cường giả Hóa Linh cảnh mất mặt.

Cho nên, nàng nhất định phải ra mặt dừng trận chiến này.

Lục Hải Nguyên lui lại nhưng Lăng Hàn làm sao có thể cho phép hắn dễ dàng như vậy được, hắn đuổi theo không bỏ.

- Lăng Hàn, không nên hùng hổ dọa người!

Hồng Thiên Bộ hừ lạnh một tiếng, hắn đánh ra một chưởng, oanh, kình lực bộc phát ép Lăng Hàn không thể không dừng lại.

Hắn hiện tại còn không đánh lại Tầm Bí cảnh, Hồng Thiên Bộ chính là thiên tài nhị tinh thậm chí là tam tinh, chiến lực còn mạnh hơn xa Tầm Bí cảnh.

- Hồng Thiên Bộ, dám ngăn cản Ngoại Vụ phủ làm việc, ngươi muốn phản quốc hay sao?

Lăng Hàn lạnh lùng nói ra, hắn hoàn toàn có kiên nhẫn với Hồng Thiên Bộ.

Hồng Thiên Bộ cười lạnh:

- Ngươi dựa vào cái gì đặt song song trở thành đế đô thiên kiêu với ta, từ hôm nay về sau cũng chỉ có một mình Hồng Thiên Bộ ta mà thôi!

Kim Ngọc Lộ cũng lên tiếng, nói:

- Vậy thì đánh một trận đi, ai thắng thì người đó là thiên kiêu duy nhất.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Thật sự buồn cười, một kẻ là Tầm Bí cảnh khiêu chiến ta, nhất quyết thắng bại?

- Tu vi tiến cảnh của ngươi chậm chạp, trách được ai chứ?

Hồng Thiên Bộ cười lạnh, hắn nhanh chân tới trước mặt Lăng Hàn.

Lăng Hàn phát động công bằng tuyệt đối, nhưng trên người Hồng Thiên Bộ đã bộc phát hung uy đáng sợ, hắn đánh nát công bằng tuyệt đối, không thể phát huy ra hiệu quả gì.

Hồng Thiên Bộ cười ngạo nghễ, hắn hoàn toàn dung hợp con mắt của Thái Cổ hung thú có cảnh giới thấp nhất là đại yêu cấp Chân Quân, chẳng lẽ còn bị trận pháp dưới Tiên Đồ ảnh hưởng hay sao?

- Lăng Hàn, tuyệt vọng chưa?

Hồng Thiên Bộ cười lạnh.

- Hồng Thiên Bộ!

Một tiếng nói vang lên, Bích Tiêu công chúa đứng ra ngăn cản trước mặt Lăng Hàn.

- Hóa ra là Bích Tiêu công chúa.

Hồng Thiên Bộ tươi cười, hắn từng ngưỡng mộ công chúa Yêu tộc nhưng từ khi Kim Ngọc Lộ xuất hiện, ý nghĩ của hắn đã cải biến.

Công chúa Yêu tộc này không xứng với mình, nhiều lắm chỉ làm đồ chơi của hắn.

Đối với đồ chơi, hắn cũng không cần tốn nhiều tâm tư.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.