Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3959: Chương 3959: Muốn Giết Huynh Đệ Lão Tôn?




- Cạc cạc, Trần Phong Viêm thật sự xem trọng các ngươi, lại ban thưởng cho các ngươi ba khối đạo thạch, chà chà!

Huyền Thiên Lĩnh là người biết hàng, đạo thạch là thứ do cường giả ngưng tụ lực lượng thiên địa tạo thành, có ẩn chứa chân lý dại đạo trong đó, đã có thể khu động chiến tranh cự tượng, trên thực tế cho võ giả sử dụng cũng có thể lĩnh ngộ “đạo” trong đó.

- Chỉ có ba khối đúng không?

Hắn cười nói:

- Sau khi dùng xong, các ngươi dùng cái gì ngăn cản bổn tọa?

Oanh, hắn lại xuất ra một chưởng.

Lăng Hàn đau lòng, hắn ném một quân cờ ra ngoài, xoát, nó hóa thành cự tượng màu bạc, hai cây răng nanh, cái mũi, bốn chân đều to và dài.

Cái mũi thô to ngăn cản một kích của Huyền Thiên Lĩnh.

Công kích của Huyền Thiên Lĩnh bị hóa giải, cái mũi to dài lại quay về quân cờ, một lần nữa rơi vào trong tay Lăng Hàn.

Đây là ban thưởng sau khi Lăng Hàn đạt được sau khi cưỡng ép phá đi thế cục trong Sồ Long thí luyện, có thể vận dụng vào thời điểm gặp nguy hiểm, quả nhiên có thể hóa giải một kích giúp hắn.

Lăng Hàn nhìn quân cờ, quả nhiên quân cờ đã tối hơn trước rất nhiều, hắn dùng thêm vài lần sẽ mất đi tác dụng.

- A?

Huyền Thiên Lĩnh kinh ngạc, không nghĩ tới trên người hai tiểu nhân vật này toàn là bảo bối, trừ chiến tranh cự tượng và đạo thạch ra, còn có bảo vật như vậy?

Nhân cơ hội này, Lăng Hàn điều khiển Kim Ngưu chạy nước đại.

Mặc dù tốc độ của Kim Ngưu không kém gì Huyền Thiên Lĩnh, cũng đạt gấp mười vận tốc âm thanh, thời điểm chạy đi còn có ánh sáng hộ thuẫn bảo hộ, không cần lo lắng tốc độ quá nhanh làm thân thể hai người bị xé nát, trừ có chút xóc nảy ra, có thể nói nó là phương tiện đi lại hoàn hảo.

- Ngươi chạy sai hướng rồi?

Bích Tiêu công chúa nhắc nhở, gia hỏa này đang chạy không phải phương hướng đế đô.

Nàng thở dài, vốn cho rằng Lăng Hàn trấn định, không nghĩ tới hắn cũng chỉ giả vờ, cũng chạy sai phương hướng.

Lăng Hàn quay đầu lại nói :

- Ngươi cho rằng, chúng ta có thể trốn về đế đô hay sao?

Ách, đương nhiên là không có khả năng, đừng nói quay về đế đô cần thời gian mấy ngày, Huyền Thiên Lĩnh nhiều lắm chỉ cần mười mấy phút là có thể bắt và giết bọn họ.

- Vậy ngươi chạy loạn cũng vô dụng thôi!

Bích Tiêu công chúa kêu lên.

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Yên tâm, ta không có chạy loạn, tin tưởng ta.

Bích Tiêu công chúa im lặng, đã đến lúc này ngươi còn bảo ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi ở điểm nào?

Trừ phi trên người Lăng Hàn có nhiều quân cờ hơn nữa.

- Tiểu tử, trên người ngươi còn bao nhiêu bảo vật?

Huyền Thiên Lĩnh cười to, hắn lại đánh xuống một chưởng.

Lăng Hàn dùng quân cờ đón đỡ, mặc dù lại hóa giải một kích nhưng quân cờ đã ảm đạm rất nhiều.

Một kích, hai kích, ba kích, sau hơn mười kích, ký hiệu đã biến mất, quân cờ nứt ra và không có tác dụng.

- Sâu kiến, còn muốn ngoan cố chống lại?

Huyền Thiên Lĩnh lạnh lùng nói một câu.

Lại đánh xuống một chưởng, không có biện pháp, Lăng Hàn chỉ có thể sai sử Kim Ngưu nghênh kích.

Dù hóa giải công kích nhưng năng lượng trong đạo thạch giảm xuống rất nhiều.

Lại thêm hai kích nữa, Kim Ngưu cũng chỉ có thể chạy trốn, nó không có khả năng hóa giải công kích.

- Ha ha, thành thành thật thật cho bổn tọa… Ngô?

Huyền Thiên Lĩnh muốn xuất thủ, đột nhiên hắn mất trọng lượng và rơi xuống đất.

May mà hắn không bay cao, thời điểm sắp rơi xuống đất thì hắn xoay người lại, vững vàng đứng vững trên mặt đất.

Hắn thừa nhận trùng kích rất lớn, mặt đất cũng phát ra tiếng vang ầm ầm, sóng xung kích dùng hắn làm trung tâm và lan ra khắp bốn phía, chỉ thấy cây cối, hoa cỏ, tảng đá cùng bay lên trời, tạo thành một đám mây hình nấm.

- Xảy ra chuyện gì?

Huyền Thiên Lĩnh không nghĩ ra, tại sao hắn lại rơi xuống?

Hắn cũng không phải tiểu tử mới học vận dụng phi kiếm, tại sao lại mất khống chế

- Các ngươi trốn không thoát!

Hắn hừ một tiếng, tiếp tục đuổi theo Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng mặt đất cao thấp nhấp nhô, hắn không thể phát huy tốc độ nhanh nhất của mình, hơn nữa hắn còn mất đi tung tích của hai người, khó tránh khỏi sẽ sai lệch vị trí.

Hắn không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.

Lăng Hàn thở ra một hơi, hắn đã tiến vào khu vực Hải Bình sơn, nhìn thấy Huyền Thiên Lĩnh rơi từ trên trời xuống thì hắn hiểu mình đến đúng nơi rồi.

Nơi này có đại trận áp chế Hầu ca, có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng lên cường giả Tiên đồ, Lăng Hàn cược một ván, hắn đã cược thắng.

Đương nhiên chỗ dựa chân chính của hắn là Hầu ca, chỉ cần dẫn Chú Đỉnh cảnh tới trước mặt Hầu ca, Hầu ca tự nhiên có thể giải quyết vấn đề.

Đối với thực lực của Hầu ca, Lăng Hàn tràn ngập lòng tin.

Trốn trốn trốn, Kim Ngưu chạy như bay, tốc độ gấp mười lần vận tốc âm thanh, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.

Nhưng qua một lúc, Lăng Hàn đã nhìn thấy bóng dáng Huyền Thiên Lĩnh từ xa.

Tốc độ của hắn gấp mười hai lần thậm chí mười lăm lần vận tốc âm thanh, hắn bước ra một bước là mười dặm, có thể đuổi kịp trong nháy mắt.

Khốn kiếp, ngươi hăng máu như vậy?

Lúc này Lăng Hàn không vội, tốc độ Kim Ngưu đã đạt đến cực hạn.

Hầu cốc đã ở trước mặt.

- Lăng Hàn, nhanh nghĩ biện pháp!

Bích Tiêu công chúa kêu lên.

- Ngươi cho rằng ta không gì làm không được sao?

Lăng Hàn thở dài, hiện tại cứu binh đã ở trước mắt, hắn cũng thở ra, cũng có tâm tư đùa giỡn.

Gương mặt Bích Tiêu công chúa đầy đau thương, đạo :

- Không nghĩ tới ta lại cùng chết với ngươi.

Lăng Hàn rất bất mãn, ngươi đang nói gì thế?

Hắn tệ đến mức như vậy sao?

- Tử kỳ của các ngươi đến rồi!

Giọng nói của Huyền Thiên Lĩnh vang lên, hắn đã đuổi tới gần và vỗ xuống một chưởng.

- Hầu ca, cứu mạng a!

Lăng Hàn đột nhiên gào to.

Bích Tiêu công chúa nhắm mắt lại, gia hỏa này đã sợ chết tới mức không biết làm gì, ngươi muốn gọi cứu mạng cũng nên gọi mẫu thân của mình chứ?

- Kêu cái quỷ gì, đã tới mức này, ngươi có thể trông cậy có người cứu ngươi sao?

Huyền Thiên Lĩnh cười lạnh, nói:

- Năm mơ đi!

- Tiểu quỷ, ngươi biết cái rắm!

Một giọng nói vang lên.

Khốn kiếp, gặp quỷ rồi!

Huyền Thiên Lĩnh sợ hãi :

- Ai?

- Thời điểm lão Tôn tung hoành thiên hạ, lão tổ tông nhà ngươi còn chưa xuất thế đấy!

Giọng nói lại vang lên.

- Không nên giấu đầu lộ đuôi, đi ra cho bổn tọa!

Huyền Thiên Lĩnh quát lớn, giọng nói của đối phương truyền từ trên trời xuống, hiển nhiên đối phương dùng thủ đoạn nào đó.

- Ngươi muốn gặp lão Tôn?

Giọng nói đáp lại.

- Đi ra!

Huyền Thiên Lĩnh lớn tiếng kêu lên.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.