Thần Đạo Đế Tôn

Chương 4: Chương 4: Gia tộc nghị sự




Thân thể của Tần Trần khôi phục? Tu vi cũng khôi phục? Điều này sao có thể, Tần Trần bị đoạt tinh môn, không chết đã là kỳ tích, bây giờ còn khôi phục tu vi, tựa hồ còn mạnh hơn lúc trước!

Nhưng giết Trầm Uyên như vậy, sẽ rất phiền toái!

- Mau theo...

Tần Tâm Duyệt thấy Tần Hâm Hâm còn đang ngẩn người, không khỏi khiển trách:

- Tựa hồ Trần đệ không giống trước, ngươi xem chừng hắn, đừng để hắn nổi điên!

- Vâng!

Tần Hâm Hâm lập tức đi theo.

- Trần ca...

Lúc này thanh âm của Tần Hâm Hâm hơi run, chỉ cảm thấy hai tay vẫn còn run rẩy, đuổi theo Tần Trần nói:

- Ngươi... Giết Trầm Uyên!

- Ừ, làm sao?

Tần Trần khó hiểu hỏi.

- Hắn... là con trai độc nhất của Trầm Thừa Phong!

- Ta biết!

- Hắn là người thừa kế duy nhất của Trầm gia!

- Ta cũng biết!

Tần Trần khí định thần nhàn trả lời.

Tần Hâm Hâm đau đầu.

- Ca ca, thân ca ca của ta, ngươi biết, ngươi còn giết hắn, ngay cả tộc trưởng cũng chỉ có thể bằng lòng từ hôn, ngươi còn giết hắn...

- Không giết hắn thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng thấy dáng dấp vừa rồi của hắn, ta đã lui bước nhường nhịn, lại nói, Tâm Duyệt tỷ tỷ bị từ hôn, truyền đi cũng không hay, giết hắn, sẽ không ảnh hưởng danh tiếng của Tâm Duyệt tỷ tỷ.

Tần Trần vẫn nhẹ như mây gió.

- Nhưng...

- Được rồi, không có nhưng gì cả, phía trước chính là đại sảnh nghị sự của gia tộc?

- Vâng!

- Đi thôi!

Tần Trần đi ở phía trước, lúc này Tần Hâm Hâm có chút bồn chồn, một chút lực lượng cũng không có.

Lần này Tần Trần là đâm tổ ong vò vẽ nha!

Chuyện này... làm sao bây giờ?

Trong lòng Tần Trần thì minh bạch, bởi vì hắn, Lăng gia và Sở gia mới có cơ hội gây chuyện, một loạt sự tình này, không thể để cho phụ thân gánh giúp hắn.

Huống chi hiện tại hắn giác tỉnh ký ức cửu thế, dung hợp với kiếp này, có thể nói là hắn chân chính, sóng gió lớn hơn nữa, hắn cửu sinh cửu thế đều đã gặp, nguy cơ lần này không coi vào đâu, thản nhiên đối mặt là được.

Lăng gia và Sở gia đã vạch mặt với Tần gia, Trầm gia còn theo chân hai đại gia tộc kia gây sự, vậy để cho hắn xé da mặt lớn hơn một chút.

Còn về sau nên như thế nào, trong lòng hắn đã có quyết sách.

...

Lúc này trong đại sảnh nghị sự.

Ở vị trí chủ tọa, Tần Thương Sinh mặc trường sam màu đen, mặt như đao tước, thần sắc có chút bi ai, phía dưới có mấy bóng người ngồi vào chỗ của mình, cũng có vài đệ tử trẻ tuổi đứng hầu.

Nhìn kỹ lại, hai bên trái phải đều có ba người, khí tức mạnh mẽ.

- Tộc trưởng!

Lão giả đầu lĩnh bên trái mặc hắc bào, tóc trắng xoá, thanh âm tang thương, bình chân như vại nói:

- Lần này Tần Trần làm nhục Lăng Phỉ Phỉ, khiến cho danh dự của Tần gia chúng ta bị hao tổn, còn bị Lăng gia bắt bồi thường, Trầm gia từ hôn, quyết liệt với Sở gia, có thể nói tổn thương cực lớn, cần phải nghiêm trị!

- Đại trưởng lão nói không sai!

Vị trưởng lão thứ hai bên trái mở miệng nói:

- Tần Trần này, thân là thiếu tộc trưởng của gia tộc, lại làm ra việc như vậy, nên trục xuất khỏi gia tộc!

- Đúng, trục xuất khỏi gia tộc!

Lại một vị trưởng lão phụ họa

- Đại trưởng lão! Nhị trưởng lão! Ngũ trưởng lão!

Một trung niên phía bên phải đứng dậy, nói:

- Hiện tại Trần nhi sinh tử không biết, suy tính không phải vấn đề của hắn, mà là Lăng gia gây sự, chúng ta nên làm sao bây giờ?

- Hơn nữa chuyện tình Trần nhi vũ nhục Lăng Phỉ Phỉ, tất cả đều là Lăng gia tự biên tự diễn, chúng ta chí ít nên nghe Trần nhi nói như thế nào đã?

- Tự biên tự diễn?

Đại trưởng lão quát lên:

- Tần Viễn Sơn, ngươi là nhị thúc của Tần Trần, cũng không thể thiên vị hắn như thế? Sở Ngưng Thi và Tần Trần quan hệ cực kỳ tốt, từ nhỏ định thân, chính là vị hôn thê của Tần Trần, nàng tự mình làm chứng, đây là Lăng gia tự biên tự diễn sao?

- Chuyện này...

Lúc này Tần Viễn Sơn cũng khó có thể biện giải.

Vốn sự tình này ai cũng không tin, nhưng hết lần này tới lần khác, Sở Ngưng Thi làm chứng, Sở Ngưng Thi không chỉ có hôn ước với Tần Trần, còn là thanh mai trúc mã, quan hệ vô cùng tốt.

Điều này đưa đến toàn bộ Lăng Vân Thành đều tin tính chân thực của chuyện này.

- Đương nhiên là Lăng gia tự biên tự diễn!

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh, một thân ảnh cất bước đi vào.

Chính là Tần Trần!

- Trần nhi!

Tần Thương Sinh đứng dậy, biểu tình bi thống biến thành khiếp sợ, mừng rỡ.

- Phụ thân!

Cho phụ thân một cái ánh mắt yên tâm, Tần Trần chắp tay, tiện đà nhìn mọi người nói:

- Nhị thúc, chư vị trưởng lão!

- Sự thực là Sở Ngưng Thi cấu kết với Lăng gia, dụ dỗ ta ly khai Lăng Vân Thành, tiến vào Lăng Vân Sơn Mạch, sau đó hai cha con Lăng Thế Thành, Lăng Thiên bắt ta tới Lăng phủ, Lăng Thế Thành tự tay cướp đoạt tinh môn của ta, cho con trai của hắn Lăng Thiên!

- Sở Ngưng Thi này, tận mắt nhìn ta bị đoạt tinh môn, còn nhìn ta ở trong mưa đêm lẻ loi hiu quạnh, mặc ta tự sinh tự diệt...

- Phụ tử Lăng Thế Thành còn bịa đặt chuyện tình vũ nhục Lăng Phỉ Phỉ, giá họa lên người ta, nhục danh dự của ta, che đậy chuyện thật cướp đoạt tinh môn!

Tần Trần nhìn mọi người, nói năng có khí phách:

- Đây chính là chân tướng, Lăng gia chính là cho ta thức tỉnh tinh môn!

Vốn Tần Trần lười giải thích với bọn người kia, nhưng chuyện này nhất định phải cho cha một cái đáp án.

- Chuyện cười!

Đại trưởng lão quát:

- Lăng Thiên kia thiên phú mạnh mẽ, không thua kém gì ngươi, bởi vì tinh môn của ngươi, mà cam nguyện đối địch với Tần gia?

- Lại nói, Sở gia và Tần gia ta giao hảo vài chục năm, sao lại làm ra chuyện tình như thế? Ta xem chính là Tần Trần ngươi làm ra sự tình người người oán trách, hiện tại sợ, chối bỏ trách nhiệm!

Lời này vừa nói ra, các vị trưởng lão khác đều nghị luận ầm ỉ.

- Đại trưởng lão!

Tần Trần vừa định mở miệng, Tần Thương Sinh đã nói.

- Tần Trần là thiếu chủ của Tần gia ta, đại trưởng lão không tin hắn nói, chỉ một mực tin phụ tử Lăng gia và Sở Ngưng Thi nói, là có ý gì?

Tần Thương Sinh nói rất thong thả, nhưng lại trầm trọng, bởi vì Tần Trần là nhi tử của hắn!

- Sự tình này vốn rất kỳ quặc, tinh môn của Trần nhi bị đoạt, phụ tử Lăng gia không có lòng tốt, Sở gia làm theo, không phải là không có khả năng!

Tần Thương Sinh nghe Tần Trần nói, lửa giận đã thiêu đốt, Lăng gia khinh người quá đáng!

Nhi tử của mình bị đoạt tinh môn, còn bị người vu cáo, trong mưa đêm, Tần Trần lẻ loi một mình, nghĩ đến tràng cảnh kia, Tần Thương Sinh liền lòng đau như cắt.

- Tộc trưởng, ngài nói như vậy, không khỏi quá thiên vị nhi tử của mình rồi?

Đại trưởng lão âm trầm nói.

- Thiên vị?

Tần Thương Sinh nhìn đại trưởng lão, quát lạnh:

- Tần Lôi Sơn, tuy ngươi là đại trưởng lão, nhưng ở Tần gia này, ta nghĩ vẫn là Tần Thương Sinh ta nói tính chứ?

Lời này vừa ra, bầu không khí trong đại sảnh trở nên giương cung bạt kiếm.

- Hừ, Lăng gia kia yêu cầu bồi thường, cùng Trầm gia từ hôn nên giải quyết như thế nào? Dù sao cũng nên có người phụ trách chứ?

Tần Thương Sinh cường ngạnh nói:

- Lăng gia muốn bồi thường, vậy phái người tới lấy, chỉ cần người của bọn hắn dám đến, Tần Thương Sinh ta phụng bồi!

- Còn Trầm gia từ hôn...

Tần Thương Sinh nhìn Tần Viễn Sơn.

Tần Viễn Sơn không chỉ là nhị đệ của hắn, còn là người cực kỳ ủng hộ hắn, vì sự tình này, Tần Tâm Duyệt bị từ hôn, đối với nhị đệ mà nói đúng là xin lỗi hắn.

- Trầm gia từ hôn, đã không thể!

Lúc này Tần Trần ung dung mở miệng.

- Trầm Uyên bị ta giết, Trầm Uyên bỏ mình, xem như hôn ước của chúng ta và Trầm gia tự động giải trừ!

Cái gì?

Tần Trần vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh nghị sự triệt để sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.