Bãi miễn?
Tần Trần lắc đầu cười nói:
- Dẫn ta đi!
- Trần ca, bây giờ ngươi...
Tần Hâm Hâm còn chưa nói xong, Tần Trần đã đi ra ngoài cửa.
Nhìn quan tài trong viện, trên trán Tần Trần hiện ra nụ cười.
- Mang lên, đi theo ta!
Tần Hâm Hâm như hòa thượng sờ không thấy tóc, không biết Tần Trần mang quan tài đi theo làm gì.
Một đường đi tới, Tần Hâm Hâm ra sức khuyên bảo Tần Trần.
- Trần ca, bây giờ ngươi đại nạn không chết, trước nghỉ ngơi đã, năm vị trưởng lão không làm khó được tộc trưởng, dù sao tu vi của tộc trưởng cao nhất!
- Trần ca, ngươi tới chỉ làm cho tộc trưởng phiền não thêm...
- Trần ca...
Nhưng mặc kệ Tần Hâm Hâm nói như thế nào, Tần Trần vẫn đi tới đại sảnh nghị sự.
Đi tới tiền viện, một thân ảnh khóc sướt mướt đột nhiên đụng vào trong lòng Tần Trần.
- Tâm Duyệt tỷ!
- Đại tỷ!
Chứng kiến thân ảnh mặc trường sam màu bích lục, vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú tịnh lệ, giống như một đóa thanh liên, nhưng lúc này u sầu lại làm cho người thương tiếc.
Chính là Tần Tâm Duyệt.
Tần Tâm Duyệt là nữ nhi của nhị thúc Tần Viễn Sơn, cũng là đại tỷ của Tần Hâm Hâm.
Quan hệ của ba người cực tốt, thường thường cùng nhau gây chuyện, cùng nhau chơi đùa.
- Tỷ, tỷ làm sao vậy? Người nào ăn hiếp tỷ? Lão tử giúp tỷ lột da hắn!
Tần Hâm Hâm hung ác nói.
- Còn có thể là ai!
Đúng lúc này, một phụ nhân xuất hiện.
- Nhị thẩm!
- Mẹ!
Nhìn người tới, Tần Hâm Hâm rụt cổ, Tần Trần chắp tay hành lễ.
Tuy trước kia Tần Trần là thiên tài, nhưng đối với vị Nhị thẩm này, trong lòng vẫn còn có chút kiêng kỵ uy nghiêm của trưởng bối.
Nhưng bây giờ, dung hợp ký ức cửu sinh cửu thế, hắn đối xử với người và sự, tâm tính đã hoàn toàn khác biệt.
Phụ nhân kia nhìn Tần Trần phong khinh vân đạm, không khỏi nhíu mày.
- Còn không phải bởi vì ngươi!
Phụ nhân nhìn Tần Trần quát:
- Bởi vì ngươi vũ nhục Lăng Phỉ Phỉ, làm hại mình tinh môn bị phế thì thôi, hiện tại Lăng gia muốn Tần gia chúng ta bồi thường tổn thất danh dự của Lăng Phỉ Phỉ, Sở gia cũng đoạn tuyệt lui tới với Tần gia chúng ta!
- Không chỉ như vậy, hiện tại ngươi còn liên lụy Tâm Duyệt, bị Trầm gia từ hôn!
Từ hôn?
Tần Trần nhíu mày.
Tần Hâm Hâm tức giận mắng:
- Cái con ba ba Trầm Uyên này, Trầm gia hắn chỉ là gia tộc nhị lưu của Lăng Vân Thành, nếu không nhờ Tần gia chúng ta, Trầm gia hắn sớm đã bị diệt, tỷ tỷ của ta gả cho hắn, hắn còn dám từ hôn?
- Cái hôn sự này, trước đây lão hồ ly Trầm Thừa Phong kia khóc cầu, tộc trưởng và cha mới đáp ứng, hiện tại bỏ đá xuống giếng, lão tử đi giáo huấn hắn!
- Ồ? Ai muốn giáo huấn ta?
Đúng lúc này, sau lưng mấy người, một giọng nói vang lên.
Mấy bóng người đi ra, dẫn đầu là một thanh niên, tay cầm quạt lông, vóc người cao ngất, khí vũ hiên ngang, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
- Trầm Uyên!
Nhìn người nọ, Tần Hâm Hâm nổi trận lôi đình, muốn xông lên trước.
- Tần Hâm Hâm, ta không muốn đánh ngươi, đừng tự đòi mất mặt!
Trầm Uyên hừ lạnh, nhìn cũng không nhìn Tần Hâm Hâm, đi về phía Tần Trần.
- Tần Trần, nguyên lai ngươi còn chưa chết? Mang cái quan tài này đi, là chuẩn bị lấy cái chết làm rõ ý chí, chứng minh mình thanh bạch sao?
Lúc này Tần Tâm Duyệt kéo Tần Trần về phía sau, đứng ra nói:
- Chuyện tình của Trần đệ, không có quan hệ gì tới ngươi, Trầm gia ngươi đã từ hôn, thì Tần gia ta và Trầm gia không còn quan hệ, cút nhanh lên!
- Tâm Duyệt, sao tức giận như vậy?
Trầm Uyên cười hắc hắc:
- Trần đệ ngu xuẩn của ngươi, ném Sở gia Sở Ngưng Thi không muốn, lại đi trêu chọc Lăng Phỉ Phỉ, thực là không biết sống chết, đáng đời!
Trầm Uyên nhìn Tần Trần cười nói:
- Tần Trần thiếu gia, tư vị tinh môn bị phế như thế nào?
Ngày xưa, Tần Trần là đệ nhất thiên tài của Tần gia, mở tinh môn, tiền đồ vô lượng.
Hiện tại tinh môn bị phế, đã là phế nhân, hắn căn bản không cần sợ Tần Trần, thậm chí nghĩ đến lúc trước từng a dua nịnh hót Tần Trần, Trầm Uyên cảm giác buồn nôn, cho nên hôm nay nhất định phải đòi lại.
- Chó khôn không cản đường, cản đường không phải chó ngoan!
Tần Trần nhìn Trầm Uyên, như nhìn một hài tử ba tuổi, mở miệng nói.
- Ngươi...
Trầm Uyên hừ lạnh:
- Ngươi còn tưởng mình là thiên chi kiêu tử sao? Tần Trần, bây giờ ngươi đã không phải thiên tài, hôm nay muốn đi qua, có thể! Chui qua háng ta mà đi!
Tần Hâm Hâm mắng:
- Trầm Uyên! Ngươi chớ quá mức, nơi này là Tần gia!
- Tần gia thì thế nào? Lăng gia và Sở gia liên thủ, Trầm gia chúng ta cũng gia nhập vào, Tần gia các ngươi sắp xong đời rồi!
Trầm Uyên cười ha ha, nhìn đám người Tần Trần, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Hiện tại tinh môn của Tần Trần bị phế, chỉ là phế nhân, mà hắn chính là võ giả Sinh Môn cảnh.
Hôm nay nếu Tần Trần không muốn, hắn không ngại ở trước khi rời Tần phủ, hảo hảo giáo huấn Tần Trần một chút.
Dù sao gia hỏa này cũng sống không lâu.
- Không chui thì sao?
- Không chui? Chết!
Trầm Uyên cường ngạnh nói:
- Hoặc là chui, hoặc là chết, ngươi tự lựa chọn đi!
Nghe được lời này, Tần Trần lắc đầu nói:
- Trong mắt của ta, còn có con đường thứ ba!
- Ừm?
- Đó chính là, ngươi chết!
Tần Trần nói xong, sải bước đi ra, trực tiếp vung một quyền.
Phanh...
Một quyền này, nhanh chóng đến khó tin, huống hồ Tần Trần đã khôi phục lại Thương Môn cảnh.
Ba cảnh giới đầu, lấy linh khí trùng kích huyệt khiếu ở hai bàn tay, hai cánh tay, hai chân, ngưng kết khí xoáy.
Đến tư môn Thương Môn cảnh, là lấy linh khí mở ngũ tạng, cô đọng ngũ tạng, cứng cỏi như sắt thép.
Tần Trần ra quyền, có thể nói ẩn chứa lực lượng toàn thân, vượt xa 40 mã lực.
Trầm Uyên chỉ là Sinh Môn cảnh, làm sao có thể thừa nhận.
Phanh...
Một quyền, trực tiếp đập lên ngực Trầm Uyên, trong một sát na, Trầm Uyên cảm thấy thiên hôn địa ám, nụ cười trên mặt dần dần tan rã.
- Con cháu nhà họ Tần, không có sỉ nhục từ hôn, tỷ tỷ của Tần Trần ta càng không có từ hôn, chỉ có... để tang chồng!
Két...
Phù phù, thân thể Trầm Uyên triệt để ngã xuống, không có một tia khí tức.
Tần Trần vỗ tay, nhìn đám tùy tùng khiêng quan tài ở phía sau, lạnh nhạt nói:
- Để thi thể của Trầm Uyên thiếu gia vào quan tài, đưa về Trầm gia!
- Thuận tiện nói cho Trầm Thừa Phong, tử nữ của Tần gia ta, không có thói quen từ hôn!
Nói xong, Tần Trần phảng phất như làm sự tình không có ý nghĩa, xoay người ly khai.
Lúc này, Tần Tâm Duyệt, Tần Hâm Hâm ở một bên đã triệt để há hốc mồm.