Thần Đế

Chương 401: Chương 401: Ẩn nặc không gian...




Cửu Mệnh Miêu Yêu xuất thủ, ngón tay ngọc vugn vẩy, năng lượng âm hàn lướt đi, ngăn cản đao quang của Tô Dật và hỏa diễm của Tô Thiên Tước.

Xì xì xì...

Cả hai va chạm, năng lượng trầm đục quanh quẩn, gợn sóng năng lượng giống như phong bạo tràn ngập ra, trực chỉ vân tiêu, ánh lửa ngút trời.

Bốn phía cự thạch nát vụn, cây cối nổ tung, sóng lửa gào thét, đốt cháy tất cả.

Lực phá hoại khủng bố, làm bốn phía trở thành hỗn độn!

Bóng hình xinh đẹp của Cửu Mệnh Miêu Yêu lảo đảo, mi nhíu chặt, giống như bị ảnh hưởng cực lớn.

Tô Dật và Tô Thiên Tước cũng bị đẩy lui, mỗi người không tốt đi nơi nào.

Oanh!

Tô Thiên Tước ngừng bước, quanh người giống như xuất hiện một bóng mờ, như ẩn như hiện, một cỗ uy áp khủng bố không cách nào hình dung xuất hiện, giống như giận thật, muốn toàn lực ra tay.

Tô Thiên Tước biến hóa, làm cho khuôn mặt của Cửu Mệnh Miêu Yêu càng kinh ngạc.

Oanh!

Tô Dật ngừng bước, trong thân thể khí huyết cuồn cuộn, cổ họng ngòn ngọt, kém chút phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sau cùng cố nén, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển đến cực hạn.

Tô Dật suy nghĩ, xem ra giờ phút này Cửu Mệnh Miêu Yêu thật đã xuất hiện vấn đề, ngày hôm nay cùng Tô Thiên Tước ra tay toàn lực, có lẽ còn có cơ hội.

Cửu Mệnh Miêu Yêu nhìn Tô Dật và Tô Thiên Tước, cảm ứng hư ảnh bên người Tô Thiên Tước lan tràn ra khí tức cùng khí tức trên người Tô Dật, mi càng nhíu chặt.

Bỗng dưng, Cửu Mệnh Miêu Yêu giống như cảm ứng được cái gì, nhất thời ngước mắt, ánh mắt nhìn hư không xa xa, sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng đến cực hạn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trong tay Cửu Mệnh Miêu Yêu có từng đạo thủ ấn ngưng kết, hư không bốn phía bốc lên sương mù, làm cho ánh mắt chung quanh trở nên mơ hồ, giống như hư không trầm luân.

Nhìn động tác của Cửu Mệnh Miêu Yêu, Tô Dật và Tô Thiên Tước đều kinh ngạc, đồng thời thanh âm của Cửu Mệnh Miêu Yêu truyền đến:

- Không muốn chết mà nói, thì thu liễm khí tức đi.

Hư không bốn phía bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ không rõ.

Ánh trăng biến mất không thấy gì nữa, phạm vi ngàn trượng bắt đầu mơ hồ, giống như lâm vào hỗn độn, ngay cả không khí cũng ngừng lưu động, quy về tĩnh mịch.

Chỉ có trên thân thể của Tô Dật và Tô Thiên Tước, khí tức còn đang cuộn trào.

- Không ổn...

Tô Dật trầm xuống, trong lòng giật mình, không biết Cửu Mệnh Miêu Yêu thi triển thủ đoạn gì, giống như không gian bốn phía đều bị bao phủ, làm sao có thể thu liễm khí tức, nắm chặt đại đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

- Không muốn chết mà nói, thì nhanh thu liễm khí tức, bằng không các ngươi đều chết chắc!

Cửu Mệnh Miêu Yêu cảm giác khí tức trên thân thể Tô Dật, sắc mặt trắng bệch có chút nôn nóng.

- Chẳng lẽ phải thúc thủ chịu trói, mặc cho ngươi xâm lược sao!

Tô Dật lạnh nhạt nói, uy áp uy nghiêm bá đạo lan tràn ra, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể liều mạng.

- Nhân loại, ngươi muốn chết sao!

Sắc mặt Cửu Mệnh Miêu Yêu lo lắng, trong mắt tràn ngập hàn quang, nhưng cảm ứng khí tức của Tô Dật và Tô Thiên Tước, nàng không thể không cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Tô Dật nói:

- Thu liễm khí tức, ta cam đoan sẽ không giết ngươi, thủ đoạn này của ta chỉ là ẩn nặc không gian, có đại địch tiến đến, khí tức của các ngươi sẽ bại lộ nơi đây, đến lúc đó ai cũng trốn không thoát!

- Ẩn nặc không gian, có đại địch tiến đến...

Tô Dật chấn động, có đại địch tiến đến, Cửu Mệnh Miêu Yêu khẩn trương như vậy, kia tự nhiên là đại địch của Cửu Mệnh Miêu Yêu.

- Cái này hình như là thủ đoạn ẩn nặc của Miêu Yêu.

Tô Thiên Tước đánh giá bốn phía, thân thể nho nhỏ xuất hiện ở trong hỏa diễm.

- Đại địch này là tìm ngươi đi, cùng chúng ta không có quan hệ gì!

Tô Dật nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu, thử thăm dò nói.

- Lại không thu khí tức sẽ không kịp, nhân loại vô tri, một khi bại lộ, các ngươi quyết không thể sống được, bọn họ muốn giết các ngươi, giống như giết chết một con giun dế!

Sắc mặt Cửu Mệnh Miêu Yêu trắng bệch, nhìn chằm chằm Tô Dật nói, nếu như giờ phút này ánh mắt có thể giết người, sợ là Tô Dật sớm bị ngàn đao bầm thây rồi.

Tô Dật suy tư, đại địch của Cửu Mệnh Miêu Yêu, sợ rằng mình và Tô Thiên Tước càng không có cách nào đối phó, xuất hiện ở chỗ này, người ta thuận tay cũng sẽ giải quyết mình.

- Ngươi thề không được động thủ với chúng ta, nếu không muốn chết mọi người cùng chết.

Tô Dật hơi suy tư, nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu nói.

- Ngươi…

Sắc mặt Cửu Mệnh Miêu Yêu lạnh lùng, ánh mắt như đao.

- Tốt, ta thề, sẽ không động thủ với các ngươi.

Cửu Mệnh Miêu Yêu cắn chặt răng, thanh âm giống như từ trong răng cắn ra, ánh mắt oán hận không thôi.

- Tốt, ta tin tưởng ngươi một lần!

Tô Dật gật đầu, nhìn Tô Thiên Tước ra hiệu, khí tức của hai người trong nháy mắt thu liễm.

Thấy thế, ánh mắt của Cửu Mệnh Miêu Yêu đảo qua Tô Dật và Tô Thiên Tước, sau đó không tiếp tục để ý tới, ngước mắt nhìn hư không, giống như có thể xem thấu tất cả.

Tô Dật và Tô Thiên Tước cũng nhìn bốn phía, khắp nơi mơ hồ, giống như quy về hỗn độn, không có ánh trăng, không có gió, yên tĩnh như chết.

Oanh!

Trong đêm trăng yên tĩnh, trên dãy núi rậm rạp, một thú ảnh to lớn xuất hiện, bốn phía tràn ngập ánh sáng, thấy không rõ lắm bộ dáng chánh thức, nhưng khí tức khuếch tán ra lại cực kỳ khiếp người, chấn động núi rừng.

Nhất thời, trong rừng chim bay thú nhảy phủ phục, trong lòng run rẩy, tất cả câm như hến!

Thú ảnh kia rất lớn, đứng sừng sững ở trên hư không, ở trong ánh sáng, đôi mắt như Huyết Nguyệt khảm nạm ở trên vòm trời, ánh trăng chính thức cũng bị che lấp, khí tức khiếp người, hung đồng lấp lóe hàn quang.

Thú ảnh đáng sợ kia xuất hiện ở chỗ này, may là không phải ở bên ngoài, bằng không sợ là không biết sẽ để bao nhiêu người tim đập nhanh!

- Khí tức Miêu Yêu xuất hiện qua ở chỗ này, còn có hai cỗ khí tức kỳ quái, rất không đơn giản!

Thanh âm nó trầm thấp, như sấm sét vang vọng, chấn động dãy núi, để vô số Man Thú run rẩy!

- Tìm, nàng đã trọng thương, không trốn xa được!

Thanh âm thăm thẳm vang động núi sông, một hung cầm giương cánh, như mây đen bay tới, toàn thân tràn ngập ánh sáng, bay ngang qua bầu trời, hai con ngươi tràn ngập lệ khí.

- Cẩn thận pháp môn ẩn nặc của Miêu Yêu kia.

Một hung thú khổng lồ hoành không, nửa thân thể giấu trong mây đen, trên người tràn ngập ô quang, vắt ngang bầu trời, đôi mắt như huyết nguyệt, hung lệ ngập trời.

Ba hung thú to lớn xuất hiện, quét nhìn phía dưới, chấn động cả vùng thế giới này, xa xa vạn thú phủ phục, tim đập thình thịch.

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đã huyết tẩy bộ tộc kia, đào thoát một cái sẽ hậu hoạn vô cùng, nhất định phải giết sạch!

Hung thú thứ nhất mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo.

Lập tức, ba thú ảnh to lớn hoành không rời đi, biến mất ở trên bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.