Thần Đế

Chương 402: Chương 402: Gặp sắc quên nghĩa...




Hết thảy bình tĩnh trở lại.

Tô Dật không nhìn thấy động tĩnh bên ngoài, lại có thể cảm ứng được có ba cỗ khí tức đáng sợ buông xuống, bắn phá ở trên không gian, cũng có thể nghe được ba thanh âm kia.

Nhưng chẳng biết tại sao, ba cỗ khí tức cường đại kia lại không có phát hiện nơi này.

- Cái này khiến trong lòng Tô Dật tán thưởng, thủ đoạn ẩn nặc của Miêu Yêu kia quá cường đại.

- Phốc phốc...

Thời điểm Tô Dật đang suy tư, đột nhiên trong miệng Cửu Mệnh Miêu Yêu phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã trên mặt đất.

Bốn phía bắt đầu khôi phục bình thường, không gian vừa rồi ẩn nặc hiển lộ, ánh trăng chiếu rọi xuống.

- Đi...

Đây là cơ hội thật tốt, Tô Dật cũng không muốn lưu lại.

Có siêu cấp cường giả ở phụ cận, còn có Cửu Mệnh Miêu Yêu, lúc này không đi, còn chờ khi nào.

Mặc dù nói Cửu Mệnh Miêu Yêu đã thề không động thủ, nhưng Tô Dật không thể thật tin.

- Nàng đã trọng thương, thương thế quá nặng, sợ là sẽ dữ nhiều lành ít!

Tô Thiên Tước lại đến bên người Cửu Mệnh Miêu Yêu, kiểm tra thân thể nàng, ánh mắt phát ra ánh sáng, nói:

- Đáng đời, ai bảo tiểu Miêu Yêu ngươi thương tổn cái mông của ta.

- Dữ nhiều lành ít...

Tô Dật vốn muốn rời đi, nghe vậy không khỏi dừng bước, đi đến bên người Cửu Mệnh Miêu Yêu hôn mê.

Giờ phút này chỉ thấy sắc mặt Cửu Mệnh Miêu Yêu trắng bệch, không có bất kỳ huyết sắc nào, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ thẫm, để khuôn mặt kiều mị rung động lòng người thêm chút thê diễm, nhưng y nguyên xinh đẹp không gì sánh được.

- Cơ hội tốt, đây là Cửu Mệnh Miêu Yêu Yêu Hoàng cảnh, Yêu Đan giá trị to lớn, chúng ta mỗi người một nửa, phát tài rồi, ngươi mau ra tay đi.

Ánh mắt Tô Thiên Tước chuyển động, lộ ra nét mừng, muốn để Tô Dật nhanh động thủ.

- Cái này...

Tô Dật nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu, vô ý thức ngăn cản Tô Thiên Tước.

- Sao thế, đây chính là Yêu Đan của Yêu Hoàng cảnh nha.

Tô Thiên Tước nói thầm, nghĩ đến Yêu Đan của Yêu Hoàng cảnh, nước bọt đã muốn chảy ra, nhìn thần sắc của Tô Dật, ánh mắt chuyển động nói:

- Ngươi không phải nhìn thấy Miêu Yêu xinh đẹp, cho nên không nỡ chứ, ngươi đừng quên, vừa rồi Miêu Yêu này muốn giết chúng ta, chúng ta xém chút bị nàng làm thịt rồi.

Yêu Đan Yêu Hoàng cảnh...

Tô Dật sao lại không động tâm, một viên Yêu Đan Yêu Hoàng cảnh, giá trị kinh người như thế nào, không thể đo lường, thường nhân khó có thể tưởng tượng.

Giờ phút này Cửu Mệnh Miêu Yêu trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, đã hôn mê, nếu như ra tay, Yêu Đan cơ hồ là dễ như trở bàn tay.

Nhìn khuôn mặt trước mắt, Tô Dật nhíu mày, nghe ba cường giả kia nói, hình như Cửu Mệnh Miêu Yêu bị huyết tẩy toàn tộc, giống như Thiên Yêu Tông.

Nhưng nàng dù sao cũng là Cửu Mệnh Miêu Yêu, là Yêu tộc, hai lần muốn truy sát mình, nếu có thể đạt được Yêu Đan của Yêu Hoàng cảnh, hẳn đủ để đổi một viên đan dược cao cấp trị liệu gia gia.

- Ngươi ra tay đi.

Tô Dật khẽ cắn môi, mình có chút xuống tay không được, một là tu luyện Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đối với Man Thú có cảm giác thân cận.

Thứ hai, Tô Dật nghĩ đến Cửu Mệnh Miêu Yêu bị huyết tẩy cả tộc, bị cường địch truy sát, nhìn khuôn mặt bị thương trắng bệch, trong lòng có chút không đành lòng, vì vậy dứt khoát quay đầu, để Tô Thiên Tước ra tay.

- Vẫn là ngươi ra tay đi.

Tô Thiên Tước nói thầm, ánh mắt lập lòe.

- Vì sao nhất định phải để ta ra tay?

Tô Dật nhìn chằm chằm Tô Thiên Tước, cảm ứng được không thích hợp.

- Cái này...

Tô Thiên Tước do dự, ánh mắt lấp lóe, sau cùng ngượng ngùng cười nói:

- Trong trí nhớ của ta, tựa hồ cùng người của Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc quan hệ không tệ, Miêu Yêu này là hậu nhân của Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc, ta ra tay hơi không có ý tứ.

- Cửu Linh Thiên Miêu!

Tô Dật biết bộ tộc này, đó là tồn tại đỉnh phong của Yêu tộc, nhưng hiện tại sớm đã không còn dấu vết của Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc, xem như có, vậy hẳn cũng rất thưa thớt.

- Ngươi không hạ thủ, tại sao lại còn bảo ta ra tay.

Tô Dật nhíu mày, nhìn khuôn mặt trắng bệch không có bất cứ động tĩnh gì kia, cũng có chút không tiện hạ thủ.

- Vậy coi như thôi, nể tình Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc, chúng ta đi thôi.

Tô Thiên Tước có chút không nỡ, nhưng sau cùng làm ra quyết định, khẽ cắn môi, cố nén nước bọt, muốn ly khai.

- Miêu Yêu này làm sao bây giờ?

Tô Dật hỏi, Cửu Mệnh Miêu Yêu trọng thương, bất tỉnh nhân sự, nếu như những cường địch kia tới, hậu quả có thể nghĩ.

- Dù sao nàng cũng dữ nhiều lành ít, thương thế quá nặng, nơi đây không phải nơi ở lâu, chúng ta đi trước.

Tô Thiên Tước nói.

Ước chừng một lúc lâu sau, trong sơn động bí ẩn.

Một nữ tử thân hình uyển chuyển nằm ở trong sơn động, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh nhân sự.

- Ngươi không phải là coi trọng Miêu Yêu này chứ, lớn lên không tệ, người Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc, sau khi hóa thành hình người, đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng này dù sao cũng là Yêu tộc, ngươi lại là nhân loại…

Tô Thiên Tước nói thầm.

Tô Dật nhìn Miêu Yêu, nghe vậy trừng Tô Thiên Tước một cái, nói:

- Nàng còn có thể cứu hay không?

- Cái này, nếu như ta khôi phục thực lực lúc trước, tự nhiên không vấn đề, bất quá bây giờ, lại có chút khó.

Tô Thiên Tước nói với Tô Dật:

- Linh dịch của ngươi còn hay không, hẳn có chút tác dụng.

- Linh dịch...

Tô Dật biết Tô Thiên Tước nói là linh dịch trong không gian thần bí, do dự một chút, từ trong Túi Không Gian móc ra một cái bình ngọc, tách đôi môi đã trắng bệch của nàng ra.

- Ân...

Cửu Mệnh Miêu Yêu có phản ứng, đôi môi khẽ nhếch, trong cổ họng truyền ra tiếng rên rất nhỏ, bị Tô Dật mân mê đôi môi kiều nộn, cùng khiến người ta âu yếm.

Tô Dật xúc động, một con Miêu Yêu mà thôi, thế mà hấp dẫn như vậy, kém chút nhịn không được muốn hôn xuống.

Cố nén xúc động trong lòng, Tô Dật thầm mắng mình một câu. Đây chính là một con Miêu Yêu, mình đang suy nghĩ cái gì vậy, ngưng thần nhẹ nhàng đổ linh dịch ở trong bình ngọc vào trong môi.

- Ngươi không phải nói không còn sao, ta hỏi thì ngươi nói không có, bây giờ nhìn thấy Miêu Yêu lại có, ngươi quả thực gặp sắc quên nghĩa...

Tô Thiên Tước sững sờ, nó từng hỏi qua Tô Dật còn linh dịch không, thì nghe Tô Dật chém đinh chặt sắt nói hết rồi.

Giờ phút này nhìn thấy Tô Dật móc ra linh dịch, Tô Thiên Tước phát điên, nổi giận đùng đùng trừng Tô Dật.

- Một bình cuối cùng, thật đã hết rồi.

Tô Dật thu hồi bình rỗng, nhàn nhạt nói với Tô Thiên Tước.

- Thấy sắc quên nghĩa, ngươi để ta quá thất vọng!

Tô Thiên Tước rất khó chịu, hung hăng trừng Tô Dật.

Tô Dật không thèm để ý Tô Thiên Tước, sắc trời còn chưa sáng, sợ là ba cường giả Yêu tộc kia còn chưa đi xa, hết thảy đều phải cẩn thận.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cửu Mệnh Miêu Yêu, hai mắt nhắm chặt, trên người bắt đầu có ánh sáng lan tràn, trong lúc mơ hồ có khí tức chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.