Thần Đế

Chương 403: Chương 403: Làm bạn mà đi!




- Một con Miêu Yêu, thế mà mị hoặc chúng sinh như vậy, chỉ mong không nên lấy ơn báo oán.

Trong lòng Tô Dật thầm nhủ, thật khó có thể tưởng tượng một con Miêu Yêu, lại mị hoặc chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Sau đó Tô Dật ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không dám thổ nạp điều tức, sợ gây ra chú ý.

Tô Dật không có rời đi, cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cũng không thể ném Miêu Yêu đang hôn mê ở trong núi hoang dã ngoại được.

- Ném Cửu Mệnh Miêu Yêu ở chỗ này, đừng nói có nhân loại vạn nhất thấy được, xem như có Man Thú nhìn thấy, sợ là cũng sẽ không chút do dự đánh giết thôn phệ Yêu Đan.

Một viên Yêu Đan Yêu Hoàng cảnh, đối với nhân loại là trọng bảo, đối với Man Thú mà nói, cũng là trọng bảo.

Tô Thiên Tước thở phì phì chạy đến một bên, giống như hờn dỗi.

Ngao ô...

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong dãy núi bốn phía, tiếng thú gào không ngừng truyền đến.

Có Man Thú tới gần, Tô Dật cảm ứng được, ngẫu nhiên phóng thích khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, chấn nhiếp chúng đi.

Hoàng hôn hôm sau, Cửu Mệnh Miêu Yêu rốt cục thức tỉnh, lông mi hơi run run, sau đó mở ra hai mắt.

Cửu Mệnh Miêu Yêu giãy dụa muốn đứng lên, nhưng thân thể rất suy yếu, chỉ nửa ngồi, khuôn mặt trắng bệch, nhưng so với trước hôn mê thì tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía.

- Ngươi tỉnh rồi...

Tô Dật đứng dậy, cảnh giác nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu, sợ nữ nhân này sẽ lấy ơn báo oán đột nhiên xuất thủ, không thể không phòng bị.

Tô Thiên Tước cũng đến bên người Tô Dật, trong ánh mắt có đề phòng.

- Các ngươi cứu ta?

Cửu Mệnh Miêu Yêu đảo qua bốn phía, sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật và Tô Thiên Tước, trong thân thể có một cỗ lực lượng đang cuộn trào, không phải vật bình thường, nơi đây chỉ có một người một gà, không còn người khác.

- Đương nhiên là chúng ta, bằng không người nào có hảo tâm như vậy, ngay cả bảo vật cũng cho ngươi ăn.

Tô Thiên Tước quệt miệng, nói với Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Cửu Mệnh Miêu Yêu rất kinh ngạc, nàng có thể cảm ứng được vật mình ăn rất bất phàm.

Một người một gà này không chỉ không có bỏ đá xuống giếng giết nàng, còn lấy ra bảo vật chữa thương cho nàng, cái này vượt quá nàng tưởng tượng.

Trong lòng nàng, nhân loại không phải như vậy, vì sao không tham lam Yêu Đan trong thân thể nàng.

- Ta hôn mê bao lâu?

Cửu Mệnh Miêu Yêu giãy dụa đứng dậy, khí lực trên người dần dần khôi phục, nhìn Tô Dật và Tô Thiên Tước hỏi.

- Một ngày một đêm.

Tô Dật trả lời, Tô Thiên Tước thì nói:

- Chúng ta đi thôi!

Cửu Mệnh Miêu Yêu đã thức tỉnh, Tô Dật cảm thấy nên rời đi thì tốt hơn, miễn cho gây phiền toái, loại cường giả này, không phải mình có thể tới gần, ai biết lúc nàng sẽ nổi cơn.

- Chậm đã, nơi đây không phải nơi ở lâu, có không ít cường giả Yêu tộc truy sát ta, lấy thực lực của các ngươi, sợ là căn bản đi không ra Man Yêu Lâm, đặc biệt là nhân loại như ngươi.

Cửu Mệnh Miêu Yêu nhìn Tô Dật nói:

- Đi theo ta, các ngươi sẽ nhiều mấy phần cơ hội, ta sẽ dẫn các ngươi rời Man Yêu Lâm.

- Những cường giả Yêu tộc kia truy sát là ngươi, xem như gặp, cũng không cần thiết khó xử chúng ta nha.

Tô Dật nhẹ nói, đi theo bên người Cửu Mệnh Miêu Yêu, hắn không quá yên tâm.

- Nhân loại vô tri.

Cửu Mệnh Miêu Yêu không để ý đến Tô Dật, giống như khôi phục một chút khí lực, đứng dậy rời sơn động.

- Từa hồ nàng nói có chút đạo lý.

Tô Thiên Tước nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu rời đi, nói với Tô Dật.

Tô Dật làm sao không hiểu, một nhân loại ở trong Man Yêu Lâm, thật là nguy hiểm trùng điệp.

Gần đây không biết vì sao, đầu tiên là gặp thú triều, sau đó còn gặp mấy cường giả Yêu tộc, một khi bị cường giả Yêu tộc phát hiện, lấy thân phận nhân loại của mình, thì hẳn là dữ nhiều lành ít.

- Đi!

Khẽ cắn môi, Tô Dật làm ra quyết định, muốn đi theo Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Tô Dật cảm giác Cửu Mệnh Miêu Yêu không phải loại người lấy oán báo ân, tuy Cửu Mệnh Miêu Yêu bị thương nặng, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, theo Cửu Mệnh Miêu Yêu, hẳn sẽ an toàn hơn không ít.

Tô Dật và Tô Thiên Tước rời sơn động, đi theo sau lưng Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Nhưng không theo quá gần, Tô Dật và Tô Thiên Tước chỉ xa xa đi theo, duy trì khoảng cách mấy chục trượng.

Cửu Mệnh Miêu Yêu cảm ứng được Tô Dật và Tô Thiên Tước đi theo phía sau, sắc mặt bình tĩnh, không quay đầu lại, bóng hình xinh đẹp xuyên qua rừng rậm dãy núi, không có phi hành.

Sắc trời dần dần bị màn đêm che đậy, sao sáng trăng tối.

Có Man Thú ẩn hiện, nhưng xa xa bị Cửu Mệnh Miêu Yêu tránh đi.

Tô Dật và Tô Thiên Tước đi theo phía sau, ngược lại tiết kiệm rất nhiều phiền phức.

Cho đến khi đêm khuya, Cửu Mệnh Miêu Yêu mới đến một khu rừng rậm dừng lại.

Bốn phía địa thế rộng lớn bằng phẳng, đại thụ cao ngất, u ám thâm thúy.

Một gốc đại thụ che trời, chạc cây thô to sợ là hai người ôm cũng khó ôm hết, Cửu Mệnh Miêu Yêu nhảy lên đại thụ, ngồi xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt điều tức thổ nạp.

Tô Dật và Tô Thiên Tước xa xa ngừng bước.

- Nghỉ ngơi một lát đi.

Tô Dật mở miệng, Cửu Mệnh Miêu Yêu đã nhắm mắt điều tức, nơi đây hẳn tương đối an toàn, ở phụ cận tìm một tảng đá lớn, ngồi xếp bằng, ngưng kết thủ ấn, bắt đầu điều tức.

Tô Thiên Tước không nói gì, cũng ở một bên thổ nạp.

Một lát sau, quanh người ba thân ảnh đều bị một tầng ánh sáng bao phủ, ba cỗ khí tức tràn ngập ra.

Xa xa, một đôi mắt u ám ở trong bụi cỏ chăm chú nhìn Tô Dật, lặng yên không tiếng động, duy trì tư thái như vậy đã cực kỳ lâu.

Giống như cảm giác khí tức trên người Tô Dật, có kiêng kị, cũng có dụ hoặc.

Ánh mắt kia thật lâu bất động, giống như đang do dự, nhưng lặng yên không một tiếng động, không có bất kỳ khí tức ba động gì, ẩn nặc tự nhiên thiên thành.

Trước tờ mờ sáng, sẽ là lúc bầu trời tối nhất.

Xoẹt...

Ngay lúc này, ánh mắt kia rốt cục nhịn không được, huyết quang tuôn ra, thân thể như thiểm điện lướt đi, thân hình bắn về phía Tô Dật, cái miệng to như chậu máu mở ra, mùi huyết tinh xông vào mũi, lấp lóe ánh sáng khiếp người.

Đây là một con mãng xà dài hơn mười trượng, toàn thân màu xanh đậm, vảy rắn như lưỡi đao, răng nanh bén nhọn.

Biến hóa đột nhiên, làm Tô Dật nhất thời bừng tỉnh, hai con ngươi mở ra.

- Yêu Chân cảnh!

Tô Dật kinh ngạc, cảm ứng được khí tức Yêu Chân cảnh, tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đến sau lưng mình, miệng rộng đã ở trên đỉnh đầu.

Xoẹt...

Bỗng dưng, ở thời điểm này, một bóng hình xinh đẹp tốc độ càng nhanh hơn, trong ngón tay có năng lượng âm hàn chộp tới chỗ bảy tấc của mãng xà.

Hưu

Chỉ chớp mắt, hung đồng của mãng xà kinh hãi, nhưng đã không kịp, cổ bị xuyên thủng, thân thể ngã xuống đất.

Tô Dật, Tô Thiên Tước đã sớm bị kinh động, thân thể nhanh chóng tránh đi, nhưng quay đầu đã nhìn thấy mãng xà bị đánh giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.