Thần Đế

Chương 404: Chương 404: Trúc lâm!




- Nguy hiểm thật!

Tô Dật lòng còn sợ hãi, đây là một con Thanh Cương Huyết Mãng, am hiểu ẩn nặc, còn tới Yêu Chân cảnh, để cho mình không thể sớm phát hiện, kém chút thì gặp phiền phức lớn.

- Đa tạ.

Tô Dật ngẩng đầu, nữ tử xuất thủ tương trợ không phải Cửu Mệnh Miêu Yêu thì còn có thể là ai, chỉ thấy lúc này tuy sắc mặt của Cửu Mệnh Miêu Yêu vẫn trắng bệch, nhưng đã tốt hơn nhiều.

Chỉ là trong lòng, Tô Dật lại nhiều một chút đề phòng, từ vừa rồi xuất thủ đánh giết Man Thú Yêu Chân cảnh, Cửu Mệnh Miêu Yêu đã khôi phục không ít, nếu như hiện tại động thủ với mình và Tô Thiên Tước, vậy thì không ổn.

Cửu Mệnh Miêu Yêu lại hoàn toàn không để ý đến Tô Dật, bóng hình xinh đẹp rơi xuống đất, tiếp tục lên đường.

- Lạnh lùng như vậy làm gì.

Tô Dật nhíu mày, nhưng nể tình vừa rồi Miêu Yêu xuất thủ cứu giúp, nên trong lòng không thèm so đo.

- Thịt rắn này mang theo đi, nó là đồ tốt, rất lâu không có ăn thịt rồi.

Tô Thiên Tước nhìn thi thể Mãng Xà, đã sắp chảy ra nước bọt.

Tô Dật chuyển mắt, thi thể Man Thú Yêu Chân cảnh, thật đúng là bảo vật, da rắn có giá trị bất phàm, trong thịt rắn ẩn chứa năng lượng, không khác linh dược cường thân kiện thể, máu rắn cũng có giá trị không thấp.

Rút ra đại đao, Tô Dật bắt đầu phân giải thân rắn.

Cảm ứng được phía sau Tô Dật và Tô Thiên Tước thu thập thân rắn, Cửu Mệnh Miêu Yêu hơi nhíu mày, nhưng không khỏi thả chậm cước bộ.

Động tác của Tô Dật rất nhanh, thân rắn bị chém thành vài đoạn thu vào trong Túi Không Gian, lúc này mới vội vàng đi theo Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Hai người một gà, vẫn cách khoảng cách nhất định tiếp tục lên đường, xuyên qua rừng rậm.

Tốc độ không cách nào so sánh với phi hành, mặc dù tu vi của Cửu Mệnh Miêu Yêu đã khôi phục một chút, nhưng tựa hồ kiêng kị cái gì, trên đường đi cực kỳ ẩn giấu.

Có điều tốc độ của hai người một gà cũng không chậm, dưới chân Cửu Mệnh Miêu Yêu có năng lượng ba động, bóng hình uyển chuyển giống như u linh xuyên qua rừng rậm.

Dưới chân Tô Dật nguyên khí ba động, thi triển Phù Diêu Bách Biến Bộ, bóng hình phiêu hốt, duy trì khoảng cách nhất định đi theo Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Tô Thiên Tước đã sớm nhảy lên vai Tô Dật, giảm bớt không ít khí lực.

Tô Dật chỉ cảm thấy tốc độ của Cửu Mệnh Miêu Yêu càng lúc càng nhanh, cũng may gần đây tiến bộ không ít, cộng thêm nguyên khí trong cơ thể hùng hậu, toàn lực đi đường, ngược lại cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Nhưng nếu như Cửu Mệnh Miêu Yêu nhanh chút nữa, Tô Dật sẽ bị bỏ rơi.

Giờ phút này Tô Dật lại không biết, trong lòng Cửu Mệnh Miêu Yêu đang rất rung động.

Một nhân loại Nguyên Linh cảnh, tựa hồ chỉ có tu vi Nguyên Linh cảnh tam trọng, nhưng tốc độ lại nhanh đến không thể tin.

Dọc đường nhàm chán, Cửu Mệnh Miêu Yêu động chút tâm tư, có ý thăm dò tốc độ của nhân loại kia đến cùng nhanh bao nhiêu.

Cửu Mệnh Miêu Yêu dần dần tăng thêm tốc độ, lại càng ngày càng giật mình, tốc độ kia căn bản không phải một Nguyên Linh cảnh tam trọng bình thường có thể có được.

Sau cùng, Cửu Mệnh Miêu Yêu bảo trì ở một tốc độ nhất định, muốn nhìn nhân loại kia có thể đi theo bao xa.

Khi thấy Tô Dật một mực đi sát ở sau lưng, Cửu Mệnh Miêu Yêu càng kinh ngạc.

Lại đến hoàng hôn, sắc trời dần dần vào đêm.

Trong một thâm cốc ẩn nấp, Cửu Mệnh Miêu Yêu ngừng bước, dự định nghỉ ngơi.

Chẳng biết tại sao, Cửu Mệnh Miêu Yêu lại có chút phiền muộn, nhìn thấy Tô Dật đi tới, nhưng không có để ý, tiến vào trong sơn động, chuẩn bị điều tức thổ nạp.

Nhưng một lúc sau, quanh người Cửu Mệnh Miêu Yêu bị ánh sáng bao phủ bừng tỉnh, hai con ngươi mở ra, ngửi được mùi thịt nướng thơm lừng.

- Mùi thịt này thật quá thơm, khiến người ta ngửi cũng đã thèm nhỏ dãi.

Lần theo mùi thơm, Cửu Mệnh Miêu Yêu đi ra sơn động, nhìn thấy ở cửa sơn động, có một chiếc lá cây lớn bao vây lấy thịt nướng, màu vàng ươm, mùi thơm xông vào mũi.

Trong sơn cốc, chỉ thấy con gà trọc lông đang ngồi trước một đống lửa ăn như gió cuốn.

Cửu Mệnh Miêu Yêu nhíu mày, biết đây là thịt mãng xà buổi sáng đánh giết kia.

Cửu Mệnh Miêu Yêu muốn đi vào sơn động, nhưng ngửi mùi thịt, ánh mắt lại có chút do dự.

- Thịt này có thể trợ giúp khôi phục.

Trong lòng Cửu Mệnh Miêu Yêu tự nhủ, cầm thịt nướng đi vào trong sơn động.

Trong sơn động, Cửu Mệnh Miêu Yêu giống như làm tặc, trên khuôn mặt kiều mị tự nhiên, lại mang theo chút ngây thơ, nổi lên vẻ đỏ ửng nhàn nhạt.

- Cái này có thể ăn sao?

Cửu Mệnh Miêu Yêu nhỏ giọng lầm bầm, nhìn thịt nướng trong tay, nhịn không được ngửi ngửi mùi thơm, cuối cùng nhịn không được, nhẹ cắn một miếng.

Theo thịt nướng vào miệng, ánh mắt của Cửu Mệnh Miêu Yêu có chút biến hóa, mùi vị tươi ngon, không ngán không ngấy, thịt mềm ngon miệng, dư vị vô cùng.

Trong sơn cốc, Tô Dật và Tô Thiên Tước ăn như gió cuốn, con Đại Mãng kia cực lớn, đủ mọi người ăn no.

- Ăn thật ngon, đã rất lâu không có ăn thịt, vẫn là thịt ăn ngon nhất.

Tô Thiên Tước ăn như hổ đói, vẻ mặt thỏa mãn, thân thể nho nhỏ, lại giống như cái động không đáy, đã nhét vào không biết bao nhiêu thịt.

Tô Dật ngoài miệng không nói, nhưng đã sớm hoài niệm mùi thịt, huống chi trong thịt Man Thú Yêu Chân cảnh, là có không ít chỗ tốt.

Sau khi ăn như gió cuốn, Tô Dật ợ một cái, bắt đầu ngồi xếp bằng, thổ nạp điều tức.

Tô Thiên Tước cũng thỏa mãn, ở cách đó không xa thổ nạp, toàn thân tràn ngập ánh sáng màu đỏ thẫm.

Một đêm trôi qua, ngược lại không có Man Thú nào đến quấy rầy.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời hơi sáng, hai người một gà tiếp tục lên đường.

Cửu Mệnh Miêu Yêu lại khôi phục không ít, tốc độ càng mau, Tô Dật chỉ có thể liều mạng đi theo.

- Tiểu Miêu Yêu này khôi phục rất nhanh, linh dịch của ngươi có tác dụng rất lớn.

Tô Thiên Tước đứng ở trên vai Tô Dật, thấp giọng thầm thì.

Tô Dật nhìn bóng hình xinh đẹp phía trước, rõ ràng bộ dáng chỉ là thiếu nữ, nhưng lại là cường giả Yêu Hoàng cảnh.

Nhìn ra được, Cửu Mệnh Miêu Yêu cũng coi như giữ lời, chí ít đến bây giờ, nàng không có tính toán động thủ với mình và Tô Thiên Tước, còn ra tay cứu mình một lần.

Lại một ngày trôi qua, có Cửu Mệnh Miêu Yêu ở phía trước, nên một đường bình an.

Chỉ là Tô Dật đã sớm thở hồng hộc, tốc độ của Cửu Mệnh Miêu Yêu càng lúc càng nhanh a.

Vào đêm, trúc lâm dày đặc, trúc lâm này rất kỳ lạ, còn lớn hơn đại thụ, thẳng tắp trực chỉ vân tiêu.

Cửu Mệnh Miêu Yêu giống như dự định buổi tối ở đây nghỉ ngơi, muốn tiếp tục trị thương.

Tô Dật ném Tô Thiên Tước xuống, thở hồng hộc, đến gần một chút, nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu hỏi:

- Chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi ra Man Yêu Lâm?

- Lấy tốc độ của ngươi, thì còn bảy tám ngày.

Cửu Mệnh Miêu Yêu nhìn Tô Dật, nhưng chỉ nói một câu mà thôi, sau đó tìm một nơi sạch sẽ, bắt đầu ngồi xếp bằng, tiếp tục thổ nạp trị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.