Thần Đế

Chương 338: Chương 338: Chín ngàn năm!




- Là Yêu Tôn đại nhân của Thiên Yêu Tông ta.

Lão thôn trưởng Linh Cổ Thôn, lão tộc trưởng bộ lạc Man Hùng và lão tộc trưởng bộ lạc Liệp Hổ đồng thời mở miệng, báo cho mọi người, hướng về Yêu La Sơn cung kính hành lễ, sắc mặt ngưng trọng, nói:

- Cứ theo lời Yêu Tôn đại nhân nói mà làm, vì huyết mạch Thiên Yêu Tông, những người còn lại, chuẩn bị huyết chiến.

Nghe được lời này, toàn trường chấn kinh.

- Thật có đại địch ư?

- Truyền thuyết từ xưa đến nay là thật ư?

Toàn bộ Linh Cổ Thôn, bộ lạc Man Hùng, bộ lạc Liệp Hổ đều sa vào hoảng hốt xen lẫn chấn kinh, không khí ngưng trọng, nét mặt ai nấy đều căng cứng cả lại.

- Ta không đi, dù thật có đại địch, ta cũng phải sóng vai tác chiến cùng mọi người, sao ta sao có thể bỏ lại tộc nhân mình!

Trong bộ lạc Man Hùng, Hùng Chiến động thân mà ra, hắn đang trong quá trình bế quan chữa thương, nhưng lại bị biến cố lần này kinh động xuất quan.

Hắn không muốn đi, dù thật có đại địch, cũng phải sóng vai tác chiến cùng tộc nhân!

- Ta cũng không đi, thề cùng tồn vong với tộc nhân!

Hùng Liệt đứng ở bên người ca ca Hùng Chiến, hắn cũng chịu rời đi.

- Ta không đi!

- Ta cũng không đi!

Rất nhiều thanh thiếu niên đều không đi, bọn họ muốn cùng tồn vong với tộc nhân.

- Không, ta không thể rời đi!

Trong bộ lạc Liệp Hổ, đám Hổ Minh, Hổ Trì, Hổ Mạch cắn răng nói.

- Thân nhân của ta đều ở trong thôn, ta không thể đi!

Linh Cổ Thôn, rất nhiều thanh thiếu niên cũng không đi, đám trẻ con trai gái lôi kéo tay thân nhân, không nỡ rời xa.

- Các ngươi nhất định phải đi, nhất định phải vì Thiên Yêu Tông lưu lại huyết mạch!

Lão nhân trong Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng trách mắng, cường hành đưa đi đám thiếu niên còn nhỏ.

- Phải có cường giả dẫn đội bảo hộ bọn họ, cần giữ lại huyết mạch cho Thiên Yêu Tông để phòng ngừa vạn nhất.

Cứ vậy, thiếu niên nam nữ trong Linh Cổ Thôn, bộ lạc Liệp Hổ, bộ lạc Man Hùng bị cường hành đưa đi.

Những người còn lại thì chuẩn bị cho huyết chiến, chỉ là ngay cả địch nhân là người nào bọn họ đều không biết, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

《 Thiên Yêu Cổ Kinh 》!

Lúc Tô Dật lần nữa thanh tỉnh lại, trong đầu giành được một luồng tin tức, não hải còn có chút ê ẩm đau nhức, một luồng tin tức to lớn cường hoành ùa tới.

- Cậu thanh niên, ngươi tỉnh rồi à?

Có tiếng nói truyền vào tai Tô Dật.

- Là ai!

Tô Dật kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, lúc này mới phát hiện, hiện tại mình đang ở trên một đỉnh núi, bốn phía tràn ngập sương mù, dãy núi trùng điệp, vô số đại thụ che trời đứng sừng sững.

Một con hổ lớn nằm sấp an tĩnh dưới gốc đại thụ, thân hình khô gầy, có vẻ đã rất già nua, ánh mắt rất ảm đạm.

- Cường giả Yêu tộc!

Tô Dật chấn kinh, con hổ này xuất hiện, nhìn như già nua, nhưng Tô Dật lại có thể cảm giác được rõ ràng, con hổ này tuyệt đối không tầm thường.

- Ngươi nói không sai, ta cũng tính là một thành viên Yêu tộc. Nhưng nghiêm cách mà nói, ta đến từ Thiên Yêu Tông, một mực chờ đợi ở đây, đã chín ngàn năm, vốn tưởng là đã đợi không được người, không ngờ trời không diệt Thiên Yêu Tông ta, những năm tháng cuối đời, ngươi lại đến!

Đại Hổ lặng lẽ sấp ở đó, mắt nhìn Tô Dật, tuy thân thể gầy còm nhưng cũng cao hơn Tô Dật không ít.

- Chín ngàn năm, Thiên Yêu Tông

Tô Dật kinh hãi, có thể sống chín ngàn năm, đây rốt cuộc là tồn tại ở đẳng cấp khủng bố nào? Còn cả Thiên Yêu Tông nữa, tựa hồ ba chữ này đã xuất hiện trong đầu cmình, ngoài ra còn có Thiên Yêu Cổ Kinh, chẳng lẽ thứ đó có liên quan đến Thiên Yêu Tông.

- Những gì ngươi chứng kiến vừa rồi chính là Thiên Yêu Tông lúc trước. Chín ngàn năm trước, Thiên Yêu Tông từng rất huy hoàng!

Hổ già mở miệng, trong đôi mắt ảm đạm tràn ra chút ánh sáng, nhưng lập tức lại trở nên lạc mịch, tiếp tục nói với Tô Dật:

- Chỉ tiếc, đám vô sỉ kia liên thủ muốn đuổi tận giết tuyệt Thiên Yêu Tông chúng ta, cuối cùng Thiên Yêu Tông ta mất đi đại thế, chủ nhân lấy tự thân làm đại giá, tìm ra nơi này, mang theo huyết mạch Thiên Yêu Tông ẩn tàng ở đây, hy vọng sẽ có một ngày, có hậu bối hợp cách giành được truyền thừa, chấn hưng Thiên Yêu Tông. Chín ngàn năm, mãi mà chưa từng có người hợp cách, vốn tưởng đây là thiên ý, nhưng trời không diệt Thiên Yêu Tông ta, đến năm tháng cuối đời, ngươi xuất hiện!

Tô Dật rất chấn kinh, mắt nhìn Đại Hổ, nói:

- Tiền bối, người ngươi nói không phải là ta đấy chứ?

- Không sai, chính là ngươi, ngươi hợp cách, ngươi là người duy nhất thông qua khảo nghiệm, giành được truyền thừa của chủ nhân, Thiên Yêu Cổ Kinh!

Hổ già nói xong, không gian bốn phía chớp động ánh sáng, cảnh tượng trước mắt Tô Dật lại biến, hiện ra một đại điện cổ xưa.

Đại điện này rất lớn, bốn phía điêu khắc rất nhiều dị thú, ánh sáng tràn ngập, có yêu khí tuôn trào, chấn động nhân tâm!

Nhưng yêu khí tuôn trào kia khiến Tô Dật cảm thấy vô cùng hưởng thụ, phảng phất như cá bơi lội trong nước.

- Tiền bối

Tô Dật đánh giá bốn phía, đang định mở miệng, hổ già lại chợt cắt ngang lời Tô Dật, thân mình đang nằm sấp khẽ động, đứng dậy, lộ ra thân thể gầy còm, mắt nhìn Tô Dật nói:

- Thời gian đã không nhiều, có một số chuyện sau này ngươi tự nhiên sẽ biết, nhưng ngươi giành được Thiên Yêu Cổ Kinh, tức cũng đã là đệ tử của chủ nhân, là tân tông chủ của Thiên Yêu Tông!

- Tân tông chủ!

Đến giờ Tô Dật vẫn khó hồi thần lại được, điều này quá khó để tin tưởng, cảm giác hết thảy có chút hỗn loạn.

- Sau này, trách nhiệm chấn hưng Thiên Yêu Tông giao cho ngươi.

Hổ già nghiêm mặt nhìn Tô Dật nói, đôi mắt hổ ảm đạm thâm thúy, như là thâm uyên, sâu không thấy đáy.

- Tiền bối, ta e rằng khó mà gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế. Bản thân ta còn có một đống phiền phức, huống hồ ta tới từ bên ngoài, không phải người trong này.

Tô Dật cười khổ, đương sơ có thể phá hủy Thiên Yêu Tông, đối thủ sợ là càng thêm khủng bố, lấy tình hình mình bây giờ, nào có bản sự kia, hơn nữa mình cũng không phải người trong này.

- Từ ngày đầu tiên ngươi đến đây, ta liền biết hết thảy về ngươi rất bất phàm, từ trên người ngươi ta có thể cảm giác được, ngươi có bí mật cực lớn, nhưng hết thảy những điều đó lại cực tương tự với Thiên Yêu Tông ta. Có lẽ, đây mới là nguyên nhân trọng yếu khiến truyền thừa lựa chọn ngươi.

Hổ già nhìn Tô Dật, tiếp tục nói:

- Hiện tại ngươi đúng là rất yếu, nhưng ta biết ngươi bất phàm, viễn siêu đồng bối, lúc này ngươi còn thân mang Thiên Yêu Cổ Kinh, tương lai không lâu sau, ngươi sẽ quật khởi, đợi có một ngày, ngươi sẽ hiểu sự cường đại của Thiên Yêu Cổ Kinh.

- Tiền bối

Tô Dật còn muốn nói điều gì, hổ già lắc đầu, ngước mắt ra nơi xa đại điện, dường như có thể nhìn thấu ra ngoài, nói:

- Thời gian không nhiều, đại địch đến nhanh hơn so với tưởng tượng của ta. Nhớ kỹ, ngươi đã là tông chủ Thiên Yêu Tông, về sau Thiên Yêu Tông giao cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.