Thần Đế

Chương 395: Chương 395: Chuẩn bị rời đi!




Đương nhiên, Tô Dật còn giấu con át chủ bài khác, đó chính là thân phận của ngự hồn sư.

Gần đây hắn một mực đột phá, từ bước chân vào Nguyên Linh cảnh tới lúc này là Nguyên Linh cảnh tam trọng, đặc biệt sau khi tu luyện thành Thiên Yêu Cổ Kinh, Tô Dật cảm giác lực lượng linh hồn của mình đã tiến bộ không ít, nhưng cũng không có cơ hội thi triển, cũng không muốn để lộ ra.

Đặc biệt sau khi Thiên Yêu Cổ Kinh tu luyện thành công, Tô Dật cũng có chút chờ mong, có cơ hội thì tất nhiên phải thi triển Thiên Yêu Chi Tượng trên Thiên Yêu Cổ Kinh, xem có mạnh giống như trên tin tức tu luyện đã nói hay không.

Ngự hồn sư có thể tập trung tàn hồn, triệu hoán nó ra, để nó ra sức giúp cho ngự hồn sư. Ngự hồn sư mạnh mẽ có thể để gọi ra tàn hồn của cường giả viễn cổ hiện thân.

Nhưng Thiên Yêu Chi Tượng trong Thiên Yêu Cổ Kinh lại khác, Sau khi ngự hồn sư triệu hồi tàn hồn ra, không chỉ có thể bắt nó phục vụ mình, còn có thể dung hợp với mình, giống như làm cho mình hóa thân thành cường giả tàn hồn.

Điều này còn không phải là khủng khiếp nhất. Tu luyện Thiên Yêu Chi Tượng, nếu tư chất đủ, sau khi dung hợp với tàn hồn của cường giả, còn có thể tìm hiểu được lực lượng của tàn hồn cường giả, đến lúc đó sử dụng cho mình.

Giống như triệu hồi ra một con thú lớn viễn cổ, nếu có thể tìm hiểu được, đến lúc đó bản thân nhận được lực lượng vượt xa thú lực viễn cổ, sau đó bản thân lại có thể lập tức phát động ra lực lượng thú lớn viễn cổ, xem nó cường đại và đáng sợ tới mức nào!

Tô Dật cũng chỉ dám tu luyện Thiên Yêu Cổ Kinh ở trong Thương Lan thành này, lúc này nếu như đổi lại thành một nơi khác, không phải ở bên trong Man Yêu Lâm, Tô Dật sợ rằng không dám công khai tu luyện Thiên Yêu Cổ Kinh.

Hắn thu dọn một lúc thì mặt trời lặn xuống, lại một ngày trôi qua.

Tô Dật ngồi xếp bằng và ngưng tụ ra thủ ấn, thổ nạp điều tức.

Gần đây Tô Dật đã có thói quen ẩn tu, cũng không định trở về phòng.

Đám U Hư Man Thiên Báo, Hoàng Kim Mãng lại ở cách đó không xa tự động hộ pháp cho Tô Dật.

Ngược lại Đại Bảo Tiểu Linh ở cách Tô Dật không xa, cũng giống như đang thổ nạp tu luyện. Đám Thượng Quan Nham, Hùng Chiến, Hổ Trì, Thượng Quan Hề Vi và đệ tử Thiên Yêu tông đều bế quan ở gần.

Tộc nhân bị giết chóc đẫm máu, quê hương bị san thành bình địa, những đệ tử Thiên Yêu tông vô cùng đau lòng.

Bất kỳ lúc nào bọn họ cũng muốn trở thành cường giả, để một ngày kia báo thù cho mọi người trong tộc. Sau khi mỗi người nhận được Yêu Linh Chân Giải, Man Hoang Kinh, Thiên Hổ Quyết hoàn chỉnh, tất cả đều chăm chỉ khổ luyện.

- Phù...

Tới canh ba, Tô Dật thở hắt ra một hơi, hai mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra.

Tu luyện võ kỹ đã làm hắn bị tiêu hao gần như không còn sức lực, nhưng chỉ mới điều tức thổ nạp một thời gian, Tô Dật đã khôi phục lại.

Tô Dật cảm giác được nguyên khí bên trong vòng đan điền xoáy dâng trào, có thể cảm giác Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đang khôi phục nguyên khí, đây chính là ưu thế rõ ràng, công pháp bình thường không thể so sánh được.

- Ngươi định ở lại đây nghỉ ngơi bao lâu nữa. Chỗ này chán chết đi được.

Giọng nói Tô Thiên Tước vọng đến. Chẳng biết từ lúc nào, nó đã đến bên cạnh Tô Dật, ánh trăng chiếu xuống tạo thành một quầng sáng nhỏ bao phủ lên cơ thể nhỏ bé của nó, nhìn, lấp lánh chói lòa.

Trong khoảng thời gian này, Tô Thiên Tước sắp phát điên rồi. Ở trong Thương Lan thành này không có linh dược để ăn, cũng không có cách nào nướng Man Yêu thú lên ăn. Đừng nói là Tô Dật đã cảnh cáo nó không thể gây sự ở trong Thương Lan thành bằng không sẽ không có cách nào bảo vệ nó, bản thân hắn cũng khó có thể an toàn, ngay cả bản thân nó cũng không dám gây sự.

- Hai ngày nữa sẽ rời đi!

Tô Dật đứng dậy và duỗi thắt lưng, xương cốt trên người phát ra những tiếng rắc rắc, đôi mắt thâm thúy lóe lên tia sáng màu đỏ ở trong bóng đêm.

- Hai ngày nữa...

Bây giờ đến lượt Tô Thiên Tước kinh ngạc, nhìn Tô Dật hỏi:

- Vậy còn Thiên Yêu tông thì làm thế nào?

- Bọn họ sẽ ở lại chỗ này, chắc tạm thời không có gì đáng ngại đâu.

Sau khi duỗi thắt lưng xong, Tô Dật đứng chắp tay và hơi cúi đầu suy nghĩ điều gì đó. Sau đó hắn ngước mắt, trong mắt có ánh sáng chớp hiện. Trước khi tu luyện Thiên Yêu Cổ Kinh, hắn đã có vài quyết định, lúc này tất cả đều chuẩn bị xong cũng là lúc nên rời đi, bằng không, sợ rằng đến lúc đó căn bản không có cách nào dẫn đệ tử của Thiên Yêu tông rời đi được.

- Vậy thì tốt quá, cuối cùng đã có thể rời đi rồi.

Tô Thiên Tước rất kích động và vô cùng mừng rỡ, đôi cánh ngắn vỗ phạch phạch đầy kích động.

- Ngao ô...

Đám Hoàng Kim Mãng, U Hư Man Thiên Báo, Đại Bảo Tiểu Linh ở gần, bọn họ nghe được Tô Dật nói vậy liền nói muốn đi cùng.

Tô Dật lắc đầu. Hắn muốn rời khỏi Thương Lan thành, nhưng dẫn theo đám Hoàng Kim Mãng lại có nhiều bất tiện, hắn nói:

- Các ngươi ở lại chỗ này cố gắng rèn luyện, hi vọng lúc ta trở lại, các ngươi cũng có thể có tiến bước!

Sáng sớm hôm sau, Tô Dật lại đi tới tìm Yêu Hoàng Xích Kình.

Tô Dật báo cho Yêu Hoàng Xích Kình quyết định của mình, muốn một mình rời đi một thời gian.

- Ngươi muốn rời khỏi Thương Lan thành sao?

Yêu Hoàng Xích Kình thật sự bất ngờ về quyết định của Tô Dật, có chút không hiểu lại hơi nghi ngờ, nói:

- Ta nhận được tin tức, xung quanh đây có một vài người không tìm được đệ tử Thiên Yêu tông, ngược lại đã rời đi không ít, nhưng đây là Man Yêu Lâm, ngươi là một nhân loại lại muốn rời đi, lấy tu vi của ngươi bây giờ, sợ rằng không quá dễ dàng đâu.

- Cảm ơn Yêu Hoàng đã quan tâm, nhưng lòng ta đã quyết. Về phần đệ tử của Thiên Yêu tông, lại phải nhờ cậy Yêu Hoàng, ơn này, ngày nào đó sẽ báo đáp gấp bội!

Tô Dật thi lễ một cái.

Xích Kình nhìn Tô Dật giống như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt không ngừng thay đổi.

- Được, tuy nhiên ngươi cũng nên về sớm đi. Dù sao đệ tử của Thiên Yêu tông cũng là nhân loại, cho dù bọn họ không lộ mặt ở trong Thương Lan thành cũng khó tránh khỏi sẽ bị lộ tin tức, cũng có nhiều bất tiện. Cho nên ta không có khả năng cứ mãi bảo vệ đệ tử của Thiên Yêu tông cho ngươi được. Ngươi hãy cho ta một thời gian đi.

Một lát sau, Xích Kình nhìn Tô Dật nghiêm mặt nói.

“Tối đa là năm năm, trong vòng năm năm, tiểu tử nhất định trở về!

Sau khi Tô Dật suy nghĩ mới nói.

Năm năm, Tô Dật không biết mình sẽ đạt đến mức nào, nhưng hi vọng trong thời gian đó, mình có thể đi tới một tình trạng mới, nếu không, sợ rằng muốn dẫn theo đệ tử Thiên Yêu tông rời khỏi Thương Lan thành, sẽ không quá thuận lợi.

- Năm năm sao...

Xích Kình nhìn Tô Dật và suy ngâm một lát, cuối cùng khẽ gật đầu, nói:

- Được, ta lại cho ngươi thời gian năm năm.

- Cảm ơn Yêu Hoàng, ngoài ra ta còn có một chuyện muốn nhờ.

Tô Dật nói.

- Tiểu tử nhà ngươi đúng là không ít chuyện đâu, nói đi!

Xích Kình thật sự bất ngờ. Lúc này nếu là tiểu tử nhân loại bình thường, ở trước mặt hắn sợ rằng còn không dám thở mạnh, đã sớm sợ hãi tới mức run lẩy bẩy. Nhưng tiểu tử trước mắt này ở trước mặt hắn lại có vẻ thờ ơ, có thể thản nhiên đối mặt và vẫn giữ đúng mực, thậm chí trong lúc mơ hồ làm cho hắn có một cảm giác bị áp chế một cách khó hiểu.

Trong lòng Xích Kình thầm cười gượng. Thật vậy, tiểu tử trước mắt này không có khả năng là nhân loại bình thường được. Người có thể dẫn tới số kiếp thì làm sao có thể bình thường được.

- Ta có mấy con Man Yêu thú vẫn luôn đi theo ở bên cạnh ta có tu vi không cao, nhưng chúng đều không tầm thường, vẫn mong đến lúc đó Yêu Hoàng chiếu cố nhiều hơn!

Tô Dật mở miệng nói tới chính là Man Yêu Lâm, nhân loại không tiện xuất hiện, nhưng đám Hoàng Kim Mãng, Hỏa Tình Man Hổ lại là Man Yêu thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.