Thần Đế

Chương 310: Chương 310: Có gì phải sợ! (2)




Ánh mắt Tô Dật chớp động, tốc độ thôn trưởng khiến Tô Dật có điều cảm khái, đây tựa hồ có phần tương tự như súc địa thành thốn trong Phù Diêu Bách Biến Bộ.

Nhưng dưới sự thi triển của thôn trưởng Thượng Quan Trình Nhã lại kinh khủng đến bước này.

- Hùng Chiến , quyết chiến theo quy tắc!

Tùy theo Thượng Quan Trình Nhã hạ trường, đại trưởng lão bộ lạc Man Hùng cũng lên tiếng.

Trong lời này của đại trưởng lão ngầm chứa thâm ý, hắn đang nhắc nhở Hùng Chiến ngàn vạn không thể chủ quan, dựa theo quy tắc chính là nhất định phải liên thủ cùng Xích Liệt Cuồng Hùng.

- Vâng, đại trưởng lão!

Trên lưng Xích Liệt Cuồng Hùng, Hùng Chiến khom lưng gật đầu.

- Sau một hồi thương nghị, cuối cùng quyết định Dịch Túc có tư cách khiêu chiến, quy tắc như cũ, không thể cố ý hạ nặng tay, Dịch Túc tất phải đồng thời khiêu chiến Hùng Chiến và tọa kỵ Xích Liệt Cuồng Hùng, người chiến thắng sau cùng cũng là người thắng trong trận tỷ thí lần này, các ngươi hiểu rõ cả chưa?

Lão giả bộ lạc Man Hùng chủ trì trường tỷ thí nãy giờ lần nữa lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại vang vọng khắp bốn phía quảng trường, ánh mắt làm như vô ý từ xa xa đánh giá Tô Dật.

- Hiểu rõ!

Tô Dật, Hùng Chiến đồng thời gật đầu.

- Vậy hiện tại ta tuyên bố, khiêu chiến giữa các ngươi có thể bắt đầu!

Lão giả nhấn mạnh lần nữa, thanh âm vang vọng quảng trường.

- Oanh!

Tùy theo lão giả tuyên bố bắt đầu, khí tức toàn trường cũng đột nhiên run lên.

- Vù vù...

Đột nhiên, toàn bộ ánh mắt bốn phía quảng trường tập trung hết lên thân hai người Tô Dật và Hùng Chiến.

Đây là lần đầu tiên khiêu chiến!

Có người ánh mắt mong đợi mà căng thẳng, đặc biệt là người Linh Cổ Thôn, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Đừng nói đám người tuổi trẻ Thượng Quan Nham, ngay cả một số trung niên cũng đều căng thẳng nắm chặt bàn tay.

Phải biết, trận chiến này quan hệ trực tiếp đến tương lai Linh Cổ Thôn, đây là một trận đánh cược.

- Hừ, tiểu tử kia không ngờ lại muốn đồng thời khiêu chiến Hùng Chiến và Xích Liệt Cuồng Hùng, đây là muốn bị ngược!

- Không biết tự lượng sức mình!

Trong bộ lạc Man Hùng, rất nhiều người lại chẳng thèm để ý, từ xa xa nhìn Tô Dật, có người cười nhạo khinh thường.

- Không nhìn ánh mắt bốn phía, Tô Dật, Hùng Chiến, còn cả con Xích Liệt Cuồng Hùng kia, ba đôi ánh mắt xa xa nhìn nhau.

Chiến ý, khắc này đang được ấp ủ trong lồng lực hai người trẻ tuổi, sôi trào.

Ngao!

Xích Liệt Cuồng Hùng từ trên cao nhìn xuống, hai mắt như điện, hung quang hiển hách, nhìn xuống Tô Dật, rít một tiếng, sóng khí chấn đãng kích hướng Tô Dật, khiến cho quảng trường chung quanh Tô Dật bụi đất tung bay, áo bào phần phật.

Nhưng Tô Dật vẫn bất động, ngay cả con mắt cũng không chớp lấy một lần.

- Tiểu tử, không thể không nói ngươi rất có dũng khí , chẳng qua, có đôi lúc chỉ dũng khí không thôi thì cũng vô dụng!

Hùng Liệt nhìn Tô Dật, khải giáp trên thân phát sáng, nguyên khí thuộc tính Thổ màu đen chớp động, khí tức cuồng mãnh tràn ngập, lộ ra mấy phần bá đạo và hung mãnh.

Nghe được lời của Hùng Chiến, thần sắc trên mặt Tô Dật lại chẳng có bao nhiêu ba động, chỉ nhàn nhạt nhìn Hùng Chiến trên vai Xích Liệt Cuồng Hùng, nói:

- Xuất thủ một lượt đi, hi vọng ngươi mạnh hơn đệ đệ ngươi một chút, bằng không, ta sẽ thất vọng lắm!

- Tiểu tử Dịch Túc này, thật đúng là…

Nghe lời này của Dịch Túc, đám lão nhân cường giả trong Linh Cổ Thôn đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này đúng là cuồng vọng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ Hùng Chiến sao?

Phải biết lần này không thể sai lầm a, toàn bộ hi vọng Linh Cổ Thôn đều đặt hết trên thân tiểu tử kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.