Thần Đế

Chương 190: Chương 190: Con gà trọc lông quá tiện...




- Ta ra ngoài tìm hiểu tình huống một chút!

Mạc Nguyệt trừng con gà trọc lông một cái, dáng người uyển chuyển, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, đi ra sơn động.

Tô Dật không nói gì thêm, dù sao trứng Sí Thiên Giao giá trị lớn nhất ở trong tay mình, cũng không sợ Mạc Nguyệt đi mất.

- Đi đi, nữ nhân này quá tàn bạo.

Gà trọc lông nhìn Mạc Nguyệt rời đi, chớp mắt, giống như buông lỏng một hơi, nhìn Tô Dật nói:

- Thiếu niên, ta nói cho ngươi nha, nữ nhân này eo nhỏ mông cũng nhỏ, không tiện sinh nở, tính khí còn tệ như vậy, ngươi phải nghĩ lại.

- ...

Tô Dật trợn trắng mắt, con gà trọc lông này miệng thật đúng là quá tiện, khó trách Mạc Nguyệt muốn nướng nó.

- Đúng rồi, ngươi biết thú ngữ, ở trong trí nhớ của ta, là cực kỳ lâu trước kia, mới có cường giả hiểu thú ngữ...

Con gà trọc lông nhìn Xích Hỏa Yêu Điêu, Hỏa Liệt Man Điểu… ánh mắt đảo qua, sau đó lại trở nên trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, muốn nhớ lại một vài chuyện.

Nhưng con gà trọc lông không thành công, nỗ lực cũng nhớ không ra cái gì, nhìn đám thú Xích Hỏa Yêu Điêu, mới đầu không để bụng, sau đó lại âm thầm biến sắc, đôi mắt linh lợi nhìn chằm chằm Xích Hỏa Yêu Điêu… mang theo vẻ chấn động nói:

- A, tựa hồ không bình thường, khí tức bực này không nên xuất hiện ở trên người chúng, không có khả năng, kỳ quái, kỳ quái...

- Đại nhân, đây là một con gà sao?

Đại Bảo, Tiểu Linh leo lên cánh tay của Tô Dật, ngẩng cái đầu nhỏ, đánh giá con gà trọc lông, hiếu kỳ hỏi.

- Các ngươi gặp qua con gà nào xinh đẹp như vậy chưa...

Con gà trọc lông trừng Đại Bảo và Tiểu Linh, rất giận dữ, đang muốn giải thích, thế nhưng nhìn bộ dáng của mình, lại rũ cụp lấy mặt, mình cũng không có cách nào khen mình được a.

- Ai...

Con gà trọc lông thở dài, rất phiền muộn, dứt khoát không nói lời nào.

Không bao lâu, Mạc Nguyệt trở về, trong tay lại xách theo mấy con gà.

Không sai, cái kia thật là gà, mỗi một con đều không dưới hai mươi cân, rất lớn, sắc thái lộng lẫy.

- Vận khí không tệ, thế mà gặp một đàn Linh Ngọc Bửu Kê, nấu canh đại bổ, nướng ăn cũng ngon, đối với thương thế có không ít tác dụng.

Mạc Nguyệt xách Linh Ngọc Bửu Kê, hung hăng trừng con gà trọc lông.

- Có ăn rồi.

Con gà trọc lông lại hoàn toàn không để bụng, nhất thời mắt sáng lên.

- Đến, hỗ trợ.

Mạc Nguyệt gọi Tô Dật, muốn giúp đỡ nhổ lông, không có nồi nấu canh, chỉ có thể nướng.

Không bao lâu, sáu con Linh Ngọc Bửu Kê toàn thân trong suốt sáng long lanh, phát ra mùi thơm ngát, bị Mạc Nguyệt gác ở trên đống lửa nướng.

Tô Dật chuyển mắt, loại đồ nướng này kiếp trước không xa lạ gì, chỉ là không nghĩ tới Mạc Nguyệt còn có tay nghề như vậy.

Không bao lâu, thịt nướng đã phát ra tiếng tí tách, mỡ chậm rãi trượt xuống, mùi thịt thơm tỏa ra khắp nơi.

Mùi thơm của Linh Ngọc Bửu Kê quá đặc biệt, để Tô Dật nhịn không được nuốt nước miếng.

Đại Bảo, Tiểu Linh, U Minh Thử… ngẩng đầu, ở trước mặt mùi thơm này, cũng không có bao nhiêu sức chống cự.

- Chín rồi, có thể ăn chưa?

Gà trọc lông sớm đã nhảy lên phía trước, mặt dày nhìn Mạc Nguyệt, trông rất thân cận.

- Ngươi muốn ăn đồng loại, dù sao các ngươi đều là gà nha.

Mạc Nguyệt nhàn nhạt nhìn con gà trọc lông.

- Không, ta thật là Khổng Tước, gà này sao có thể so sánh với ta.

Gà trọc lông cười, nước bọt đã chảy ra.

- Được rồi, có thể ăn.

Một lát sau, tất cả Linh Ngọc Bửu Kê đều đã nướng chín, mùi thơm tràn ngập sơn động.

- Muốn nếm thử không.

Mạc Nguyệt nói với Tô Dật, mình đã kéo xuống một cái đùi gà, bắt đầu gặm, nhất thời phong cách ăn cùng khuôn mặt rung động lòng người kia hoàn toàn không hợp nhau chút nào.

Tô Dật vốn do dự, nhưng không thể không phòng, nữ nhân này không tầm thường, nên đề phòng một chút mới tốt, nếu như bị Mạc Nguyệt hạ dược thì xong đời.

Nhưng Linh Ngọc Bửu Kê là mình hỗ trợ nhổ lông, cũng ở dưới mí mắt nhìn Mạc Nguyệt nướng, không có vấn đề gì nha.

Huống chi Tô Dật biết, trên người Mạc Nguyệt căn bản không có thuốc gây mê và độc dược gì, Túi Không Gian là mình trả lại cho nàng, đã sớm cẩn thận kiếm tra, mấy ngày nay cũng một mực ở cùng với Mạc Nguyệt.

Cho nên hẳn không có khả năng hạ dược với mình.

- Không có phần của ngươi, đi ra!

Bỗng dưng Mạc Nguyệt quát nhẹ, ngăn cản ở trước người con gà trọc lông.

Nguyên lai con gà trọc lông muốn tự mình động thủ, lại bị Mạc Nguyệt ngăn cản.

- Cho ta một con đi, ngươi nướng quá thơm, nước bọt của ta đã sắp chảy ra rồi?

Gà trọc lông đáng thương nhìn Mạc Nguyệt.

- Ngươi không phải nói ta khó coi sao?

Mạc Nguyệt trừng gà trọc lông, cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

- Không, là mắt của ta mù, là ta ghen ghét ngươi xinh đẹp, trên thực tế ngươi khuynh quốc khuynh thành, đẹp như tiên nữ, ngươi là người đẹp nhất trong nhân loại, tiểu tử này mới không xứng với ngươi, là hắn đứng ở bên cạnh ngươi, ảnh hưởng khí chất của ngươi, ảnh hưởng ngươi mỹ lệ.

Vẻ mặt gà trọc lông thành thật nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Linh Ngọc Bửu Kê.

Nghe vậy, Tô Dật nhất thời trừng nó, con gà trọc lông này thật quá tiện.

- Cái này còn tạm được, ta tạm thời tha thứ ngươi.

Mạc Nguyệt nhếch miệng, ném một con Linh Ngọc Bửu Kê cho gà trọc lông.

- Ta liền biết, ngươi là đẹp nhất.

Gà trọc lông sớm đã không nhịn được, đừng nhìn hai cánh ngắn nhỏ, lại trực tiếp chộp lấy Linh Ngọc Bửu Kê hình thể lớn hơn không biết mấy lần, bắt đầu gặm ăn.

- Ăn ngon, ăn thật ngon!

Gà trọc lông vừa gặm vừa nói:

- Không béo không ngậy, ngoài giòn trong mềm, chất thịt ngon, rất mỹ vị…

Tô Dật cũng không nhịn được, cầm lên một con, kéo xuống hai cánh gà cho Đại Bảo và Tiểu Linh, sau đó không để ý tới nóng, khẽ cắn một miếng, đã lâu không có ăn thoải mái như vậy.

- Ừm, không tệ…

Tô Dật cũng không nhịn được tán thưởng, không biết là Mạc Nguyệt tay nghề tốt, hay Linh Ngọc Bửu Kê chất thịt tốt, thịt gà rất ngon, hương thơm bốn phía, như trời sinh mang theo mỹ vị.

Một miếng thịt gà vào miệng, trơn mềm, giòn tan, mùi thơm thẳng tới chóp lưỡi.

- Lần này đa tạ ngươi cứu giúp, cho ngươi một con.

Mạc Nguyệt cho Hỏa Liệt Man Điểu một con, lần này nếu không nhờ Hỏa Liệt Man Điểu, sợ là tất cả mọi người rất khó trốn thoát.

Hỏa Liệt Man Điểu nhìn Tô Dật, chờ Tô Dật lên tiếng.

- Nếm thử đi, mùi vị không tệ.

Tô Dật gật đầu.

Nhìn Tô Dật gật đầu, Hỏa Liệt Man Điểu đã sớm nhịn không được cắn ăn.

- Các ngươi cũng nếm thử đi, nhưng không có nhiều.

Nhìn đám thú Ngân Linh Yêu Điệp, Mạc Nguyệt ném mấy con Linh Ngọc Bửu Kê còn lại cho chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.