- Ngươi nói ai dung mạo khó coi?
Mạc Nguyệt nhìn chằm chằm con gà trọc lông, tuy giờ phút này khuôn mặt rung động lòng người kia có chút chật vật, nhưng mi cong cong, mắt to long lanh, khí chất hơn người, mặc dù mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng đã dáng người cao gầy, tư thái bay bổng, đường cong chập trùng, quả thực là mỹ nhân tuyệt thế, đẹp như tiên nữ, khi thì thánh khiết, khi thì như ma nữ dụ hoặc... làm chúng sinh điên đảo.
- Ngươi xem ngươi, eo nhỏ như vậy, mông cũng nhỏ, nhìn là biết không thể sinh con trai, may mà ta không phải nhân loại, nếu không tuyệt đối chướng mắt loại nữ nhân như ngươi.
Gà trọc lông chỉ Mạc Nguyệt, cánh ngắn trên dưới chỉ điểm, bộ dáng lão khí hoành thu, chững chạc đàng hoàng.
- Ha ha ha ha.
Tô Dật sớm đã không nhịn được cười to, không nghĩ tới nữ nhân này sẽ bị một con gà trọc lông ghét bỏ.
Lại nhìn bộ dáng của gà trọc lông giờ phút này, Tô Dật càng buồn cười.
Liếc Tô Dật một cái, khóe môi Mạc Nguyệt vểnh lên, đôi mắt đẹp toát ra lửa giận, trừng con gà trọc lông nói:
- Ngươi cái con gà trọc lông này, có tin ta nướng ngươi ăn hay không!
- Ta nói lại lần nữa, lão tử là Khổng Tước!
Bị người gọi là gà, còn là gà trọc lông, nó cũng không nhịn được mặt đen, hàm răng cắn chặt, một bộ muốn cắn người.
- Khổng Tước là bộ dáng như vậy sao, ngươi còn không bằng con gà trống, dù ngươi là gà trống, nhưng như ngươi sợ là không có con gà mái nào để ý!
Mạc Nguyệt chống nạnh, mình lại bị một con gà trọc lông nói xấu, còn eo không đủ lớn, cái mông quá nhỏ, không thể sinh con trai, mắt ngươi mù sao, eo mông quá lớn, cái kia sẽ khó coi như thế nào, thực không dám tưởng tượng.
- Nhân loại vô tri.
Con gà trọc lông lắc đầu, bộ dáng rất tiếc hận, sau đó nói với Tô Dật:
- Thiếu niên, nữ nhân này có phải vợ ngươi không, sao ngươi lại cưới loại nữ nhân này, bỏ nàng đi, nữ nhân này tâm độc ác lại khó coi, không xứng với ngươi, sẽ kéo thấp khí chất của ngươi, về sau ta sẽ tìm cho ngươi một thê tử xinh đẹp hơn nhiều.
- Cái này… hắc hắc, nàng không phải vợ ta.
Trong lòng Tô Dật cao hứng, con gà này thật có ánh mắt, biết mình khí chất hơn người.
Có điều nữ nhân này là thê tử của mình mà nói… Tô Dật ngẫm lại, thôi quên đi.
- Gà trọc lông, ngươi chết chắc rồi!
Mạc Nguyệt rốt cục nhịn không được, con gà này dám nói nàng như vậy, hơn nữa nàng làm sao không xứng với thiếu niên kia, còn hạ thấp khí chất.
Căn bản không nói thêm nữa, đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, đều sẽ không nhẫn được.
Oanh!
Mạc Nguyệt trực tiếp xuất thủ, khí tức phun trào, một chưởng đánh về phía con gà trọc lông, nguyên khí bao phủ về phía con gà.
- Nữ nhân quả nhiên không thể nói lý!
Con gà trọc lông hét lớn, hai cánh uỵch uỵch, lại trốn cực nhanh.
- Hôm nay ta nhất định phải nướng ngươi!
Mạc Nguyệt nổi giận, khuôn mặt bão nổi, dáng người cao gầy vặn vẹo, đường cong bay bổng, lần nữa giương tay ra, nguyên khí lấp lóe ở đầu ngón tay, mang theo khí tức huyết sát, ánh sáng hoành không, trực tiếp bao phủ con gà trọc lông.
- Nguyên Huyền cảnh, ngươi còn không làm gì được ta, nói thật ngươi còn thẹn quá hoá giận, ngươi xấu như vậy, còn hung như thế, đời này sợ là không ai dám lấy!
Con gà trọc lông biến sắc, không ngừng thối lui về phía sau, miệng lại không tha người.
- Con gà trọc lông chết tiệt!
Mạc Nguyệt tức đến gương mặt đỏ bừng, cắn chặt môi, toàn thân phát ra ánh sáng, sợi tóc bay múa, hai con ngươi trừng to, từng thế công bao phủ về phía con gà trọc lông.
- Không nên tổn thương người vô tội!
Tô Dật lui ra phía sau, không thể bị vạ lây được, ánh mắt âm thầm biến hóa.
Âm thầm đánh giá thực lực của Mạc Nguyệt và gà trọc lông, Mạc Nguyệt rất mạnh, có điều còn chưa tới Nguyên Linh cảnh.
Tô Dật đoán chừng tu vi của Mạc Nguyệt, hẳn là ở Nguyên Huyền cảnh thất trọng bát trọng.
Mà con gà trọc lông lai lịch bí ẩn, tự xưng Khổng Tước kia, có thể miệng nói tiếng người, đây là tiêu chí của Yêu Hư cảnh trở lên.
Nhưng bây giờ Tô Dật cảm giác, con gà trọc lông tự xưng Khổng Tước kia, một mực chỉ có tránh, nhìn rất chật vật, dựa vào tốc độ và biến hóa kỳ lạ, mới có thể để Mạc Nguyệt không thể làm gì, không có chút khí chất của cường giả.
Tô Dật cảm giác con gà trọc lông cũng không giống như giả vờ.
Nếu thật là cường giả Man Thú, sợ là ai cũng không thể giả làm con gà trọc lông nha.
Nhưng càng như vậy, Tô Dật càng không hiểu rõ được lai lịch, lộ ra càng kỳ lạ thần bí.
Hỏa Liệt Man Điểu thối lui đến bên người Tô Dật, đối với Mạc Nguyệt và gà trọc lông đánh nhau, cũng trợn mắt hốc mồm.
Nhưng giờ phút này Hỏa Liệt Man Điểu chỉ cẩn thận từng li từng tí, sợ con gà trọc lông và Mạc Nguyệt làm Tô Dật bị thương.
Ầm ầm!
Mạc Nguyệt thoạt nhìn là giận thật, xuất thủ không chút lưu tình, vây quanh sơn động truy sát con gà trọc lông.
Có điều sơn động này không lớn, làm cho Mạc Nguyệt không thi triển được.
Thân hình của con gà trọc lông rất nhỏ, cánh ngắn nhưng chạy rất nhanh, vây quanh sơn động chạy trốn, làm cho Mạc Nguyệt không thể làm gì, có điều đã càng ngày càng chật vật.
- Nữ nhân, ta sai được chưa, ngươi xinh đẹp nhất, còn tâm địa thiện lương, ngươi chính là biểu tượng xinh đẹp được không.
Giống như cảm giác được nộ khí của Mạc Nguyệt, mình cũng càng ngày càng chật vật, gà trọc lông lời nói xoay chuyển, bắt đầu chịu thua.
- Bớt nói nhảm, một con gà trọc lông, miệng lại tiện như thế, ngày hôm nay nhất định nướng ngươi ăn!
Mạc Nguyệt không chịu bỏ qua.
- Thiếu niên, khuyên nữ nhân của ngươi đi, phải biết các ngươi còn chưa an toàn, nếu như dẫn con đại xà kia tới, biết các ngươi trộm trứng của nó, vậy các ngươi chết chắc rồi!
Gà trọc lông một bên chạy trốn, một bên nói với Tô Dật.
- Được rồi, chúng ta còn chưa an toàn!
Tô Dật âm thầm biến sắc, nói với Mạc Nguyệt. Con gà trọc lông nói không sai, nơi đây cũng không nhất định an toàn, động tĩnh quá lớn, lấy thực lực của Sí Thiên Giao, rất dễ dàng bị phát hiện.
- Hừ!
Mạc Nguyệt thu liễm khí tức, trừng con gà trọc lông, cố nén lửa giận, rất sợ dẫn Sí Thiên Giao tới.
- Ngao ô!
- Đại nhân!
- Đại nhân, ngươi không sao chứ!
Lúc này, U Minh Thử, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Ngân Linh Yêu Điệp, Xích Hỏa Yêu Điêu, Đại Bảo, Tiểu Linh… tìm được nơi đây, chạy vào trong sơn động.
Hỏa Tình Man Hổ, Hoàng Kim Mãng… thì ở ngoài động, sơn động này dung không được thể tích của chúng nó.
- Ta không sao.
Nhìn đám thú Xích Hỏa Yêu Điêu đều an toàn không có chuyện gì, Tô Dật cũng yên lòng.
Mà nhìn thấy con gà trọc lông trong sơn động, đám thú Xích Hỏa Yêu Điêu không khỏi kinh ngạc.
- Hô, làm gia gia mệt chết!
Con gà trọc lông đã co quắp ngồi ở một bên, không ngừng thở hổn hển.