Thần Đế

Chương 92: Chương 92: Đánh giết...




Chỉ chớp mắt, Ngạn Thượng Dương đã xuất hiện ở trước người Tô Dật.

Ngạn Thượng Dương biết, bây giờ mình phải nhanh chóng giải quyết tiểu tử này, sau đó lại giải quyết khốn cảnh sau, sát ý nồng đậm, chưởng ấn đánh ra, thẳng đến đầu lâu của Tô Dật.

Ngạn Thượng Dương trọng thương, nhưng giờ phút này chưởng ấn vẫn sắc bén cường hãn, trước chưởng ấn có không khí bị chấn rung động, hào quang rực rỡ.

Đối mặt thế công của Ngạn Thượng Dương, sắc mặt Tô Dật ngưng trọng, vừa rồi sử dụng Bát Hoang Nộ, giờ phút này đã không có bao nhiêu khí lực có thể chống lại.

Không có bất kỳ thời gian nào trì hoãn, dựa vào trực giác, Tô Dật vô ý thức lùi lại, dưới chân nguyên khí phun trào.

- Ngươi không thể nào là đối thủ của ta, trốn không thoát đâu!

Nhìn Tô Dật lùi lại, trên mặt Ngạn Thượng Dương tràn ngập vẻ dữ tợn.

Lần trước đã khó chịu với tiểu tử này, hắn là Nguyên Huyền cảnh nhất trọng, thiên tư Vương phẩm, giờ phút này lại bị một Nguyên Hồn cảnh tam trọng đánh trọng thương, trong lòng oán hận có thể nghĩ.

Ngay sau đó chưởng ấn biến đổi, nắm chưởng thành quyền, trên nắm tay nguyên khí phun trào, có lực lượng chấn động không khí, xuất hiện ánh sáng năng lượng thực chất hóa.

Đây là nguyên khí lộ ra ngoài, chỉ có đến Nguyên Huyền cảnh mới có thể sử dụng, cũng coi là tiêu chí của Nguyên Huyền cảnh!

Cảm giác được lực lượng của một quyền kia, sắc mặt Tô Dật ngưng trọng, mình đã tiêu hao quá nhiều, kéo dài thêm đối với mình càng bất lợi, trong lòng khẽ cắn môi, vận chuyển nguyên khí còn lại trong thân thể.

- Tiểu tử, ngươi quá chậm, đây là chính ngươi muốn chết!

Ngạn Thượng Dương quát lạnh, tìm được cơ hội, một tiểu tử Nguyên Hồn cảnh tam trọng, sao có thể là đối thủ của hắn, tuy quyền bị tránh đi, nhưng tay cùng lúc vung xuống, hung hăng nện ở trên vai Tô Dật.

Ầm!

Thanh âm trầm đục truyền ra, lực lượng đáng sợ tràn vào người Tô Dật!

Nhưng cùng lúc, khuôn mặt của Tô Dật lại dữ tợn, lộ ra gân xanh.

- Bá Vương Quyền!

Tô Dật hét lớn một tiếng, tay phải đấm tới đầu của Ngạn Thượng Dương.

Một cỗ lực lượng đáng sợ như núi lửa phun trào, nhất thời nổ tung ở trước nắm đấm của Tô Dật.

Ầm!

Hết thảy ở trong điện quang hỏa thạch, nắm đấm của Tô Dật có ánh sáng bành trướng, thanh âm như sấm sét truyền ra, mang theo uy áp như Hoàng giả buông xuống.

Oanh...

Hai quyền rơi xuống, giống như cùng lúc, xung quanh cát bay đá chạy, mặt đất cũng mơ hồ rung động.

Phốc phốc...

Trong miệng Tô Dật phun máu, thân thể lảo đảo bay ra, rơi ở bên ngoài ba trượng.

Thân thể của Ngạn Thượng Dương không có lui, nhưng khuôn mặt lại máu thịt be bét, mắt lòi ra, thần sắc còn dừng lại ở thời điểm hoảng sợ và không cam lòng, thân thể ngã xuống đất.

Động tĩnh giao thủ như vậy, tự nhiên bị mấy đệ tử Hắc Sát môn đau khổ chèo chống kia phát hiện, chỉ tiếc bản thân khó đảm bảo, căn bản không cách nào nhúng tay.

Hắc Sát môn có hai cường giả Nguyên Linh cảnh, thấy vậy không khỏi gào thét, nhưng cũng bị Man Thú lợi hại quấn lấy, bản thân khó bảo toàn.

- Thiếu môn chủ!

Nhìn thân thể của Ngạn Thượng Dương ngã xuống, mấy đệ tử của Hắc Sát môn nhất thời tuyệt vọng.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, lại đột nhiên toát ra một tiểu tử, thế mà trực tiếp giết thiếu môn chủ.

- Ngao ô...

Tô Dật và Ngạn Thượng Dương quyết đấu, đám Man Thú đều lui ra phía sau, nhìn Tô Dật bị đánh bay, đi qua đi lại, trầm thấp gào thét, nhưng không dám tới gần.

Tô Dật bò lên, khóe miệng đổ máu, đầu vai vỡ vụn lộ ra vết máu, nhìn bóng người ngã xuống đất kia, từ từ đi tới bên cạnh.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Mấy đệ tử Hắc Sát môn gầm thét, trơ mắt nhìn tiểu tử kia đứng lên đến bên người thiếu môn chủ, lại bất lực không thể làm gì.

Không dám trì hoãn, Hắc Sát môn thiếu môn chủ đã chết không thể chết lại, Tô Dật tìm tòi, móc ra một cái Túi Không Gian, nhìn cung tiễn rơi xuống ở cách đó không xa, ánh mắt có chút không bỏ, nhưng cuối cùng nhảy vào rừng rậm chạy trốn.

Sau lưng lực lượng va chạm, trầm đục như sấm, thân thể Tô Dật lảo đảo, nhanh chóng rời đi, không dám lưu lại.

Dựa vào kinh nghiệm tìm kiếm chỗ ẩn nấp, đương nhiên, Tô Dật không dám tìm kiếm ở phụ cận, cần càng xa càng tốt.

Đánh giết Hắc Sát môn thiếu môn chủ, một là bản thân Tô Dật không muốn buông tha, có thù không báo không phải quân tử, nếu không lần sau gặp mặt, không thể nghi ngờ là cho mình phiền phức.

Mà nguyên nhân khác, Tô Dật đánh chính là bảo vật trên người Hắc Sát môn thiếu môn chủ.

Đường đường Hắc Sát môn thiếu môn chủ, trên người hẳn sẽ có không ít đồ tốt, giờ phút này mình cần, chính là tài nguyên tu luyện, đã gặp, vậy đây chính là duyên phận.

Nhìn cung tiễn kia, giá trị hẳn không nhỏ, nhưng Tô Dật sợ trì hoãn thời gian, nên nhịn đau bỏ qua.

Cũng sợ cung tiến có chút chói mắt, hơn nữa mình không am hiểu, nếu như về sau xuất thủ mà nói, sẽ khiến cho người chú ý.

Lấy kinh nghiệm ở trong Man Yêu Sâm Lâm, Tô Dật không quên che giấu dấu vết của mình, cũng không biết chạy bao xa, gặp được một vách núi ẩn nấp, bốn phía xanh ngắt, cổ thụ che trời, dây leo rậm rạp.



Chiến trường lộn xộn, thi thể Man Thú ngổn ngang, khắp nơi hỗn độn.

Hắc Sát môn Bạch trưởng lão, Ngu trưởng lão nhìn thi thể Ngạn Thượng Dương nằm trên mặt đất, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, máu thịt be bét, sắc mặt không khỏi tái nhợt, khó coi đến cực hạn.

- Tiểu tạp chủng, ngươi trốn không thoát, tìm, tìm cho ta!

Bạch trưởng lão nổi giận, so sánh với hầm mỏ xuất hiện ngoài ý muốn, hắn càng không nguyện ý nhìn thấy thiếu môn chủ xảy ra chuyện, tiếng quát lạnh âm trầm vang lên, không khí bốn phía tràn ngập hàn ý.

Sưu sưu...

Đệ tử Hắc Sát môn còn lại, tuy đều chật vật, thương thế không nhẹ, nhưng không người nào dám trì hoãn, vẻ mặt nghiêm túc, lần lượt từng bóng người lướt đi, bóng dáng biến mất ở trong rừng rậm.



Ba ngày sau.

Đêm, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Trên trời cao ngôi sao lấp lóe, bên cạnh sườn núi ngẫu nhiên lộ ra mấy bụi cỏ.

Sâu trong hang động có ánh sáng nhàn nhạt, nhưng rất bí ẩn, không lộ ra chút dấu vết.

Trong không gian thần bí, lực lượng thiên địa cực kỳ nồng đậm.

Tô Dật ngồi xếp bằng, thủ ấn ngưng kết, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đang thổ nạp trị thương.

Sau ba ngày, sắc mặt trắng bệch khôi phục hồng nhuận, khí tức trên người cũng không còn uể oải.

- Hô...

Tô Dật phun ra một ngụm trọc khí, quanh người ánh sáng nội liễm, hai con ngươi mở ra, ánh sáng loá mắt, nhưng lập tức hóa thành thâm thúy cứng cỏi.

- Lại mạnh hơn một chút.

Cảm giác biến hóa trong thân thể, Tô Dật hơi kinh ngạc, cùng Ngạn Thượng Dương đại chiến, tiêu hao đến cực hạn, cũng bị trọng thương, nhưng giờ phút này nguyên khí trong cơ thể lại tràn đầy hơn lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.