Thần Đế

Chương 410: Chương 410: Đường cùng!




- Ngươi đã muốn nhúng tay, vậy đừng trách ta không khách khí!

Nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu, ánh mắt của Sí Giao Hoàng âm trầm, khí tức cường hãn nương theo sát khí phun trào, thân hình như quang ảnh, ở trong ánh mắt ngưng trọng của Tô Dật và Tô Thiên Tước, trực tiếp bắn tới Cửu Mệnh Miêu Yêu, thanh âm nộ hống, chấn nhiếp bầu trời đêm.

Ánh mắt của Cửu Mệnh Miêu Yêu âm trầm, nếu như bình thường, Sí Thiên Giao vừa mới đột phá Yêu Hoàng cảnh, làm sao dám động thủ với nàng, trong mắt, quang ảnh màu đỏ kia càng lúc càng lớn, móng vuốt nhanh chóng nhô ra.

- Ta cảm giác được ngươi đã đến cuối cùng, ngày hôm nay ai cũng không ngăn cản được ta!

Sí Giao Hoàng quát khẽ, thân hình giương ra, ánh sáng như liệt diễm, nương theo huyết quang bao phủ nửa hư không, một số Man Thú thực lực thấp bị ảnh hưởng, toàn thân run rẩy.

Xoẹt...

Một quyền này của Sí Giao Hoàng phá vỡ không khí, năng lượng nóng rực như ùn ùn kéo đến.

Ầm!

Cả hai va chạm, lực lượng nổ bắn ra, khí tức nóng bỏng như phong bạo bao phủ, giống như mặt trời chiếu rọi Man Yêu Sâm Lâm.

Cửu Mệnh Miêu Yêu bị đẩy lui, trong miệng thổ huyết.

Sí Giao Hoàng thừa cơ lao lên, thân thể như lửa, tràn ngập liệt diễm, phủ kín hư không.

- Ngao…

Một Giao Long dài chừng mười trượng vắt ngang hư không, hỏa diễm như sóng lớn bao phủ thân thể, hai con ngươi đỏ như máu, cánh thịt xích hồng, lúc vỗ như có núi lửa phun trào....

Xoẹt...

Cánh thịt chấn động, hư không oanh minh, liệt diễm phun trào, Sí Giao Hoàng hóa thành bản thể Sí Thiên Giao, ở trong điện quang hỏa thạch thừa cơ lao lên, hung hăng đụng vào Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Bành!

- Phốc...

Ánh sáng trên người Cửu Mệnh Miêu Yêu đã ảm đạm, miệng phun máu tươi, uể oải bắn ngược xuống, mặt đất rạn nứt như mạng nhện, núi đá sụp đổ...

- Cẩn thận...

Tô Dật hét lên, trong lòng rung động, căn bản bất lực ngăn cản, trơ mắt nhìn Cửu Mệnh Miêu Yêu rơi xuống đất.

- Tiểu tử, ngày hôm nay không ai cứu ngươi được.

Sí Giao Hoàng không để ý đến Cửu Mệnh Miêu Yêu, mục tiêu của nó chỉ là Tô Dật, giống như không muốn trì hoãn thời gian, đôi cánh thịt vỗ mạnh, thân hình lượn vòng, quay đầu đáp xuống, liệt diễm từ trong cơ thể hừng hực lan tràn, sau cùng như hình thành sóng lửa.

Sóng lửa che đậy nửa bầu trời, nhiệt độ cao để hư không bốn phía bốc lên khói trắng.

Ở dưới nhiệt độ như vậy, làm cho Tô Dật rùng mình, lông tơ dựng thẳng!

Xoẹt...

Trong sóng lửa, thân thể Giao Long như ẩn như hiện, trảo ấn vặn vẹo hư không, trấn áp về phía Tô Dật.

Quá nhanh, tốc độ nhanh đến để Tô Dật hoàn toàn không phản ứng kịp.

Nhưng Tô Dật có thể cảm ứng được, Sí Giao Hoàng không muốn mình mệnh, có chỗ lưu thủ, không giống như vừa rồi đối phó Cửu Mệnh Miêu Yêu.

Tô Dật cắn răng, Phù Diêu Bách Biến Bộ ngưng tụ sí dực, quanh người tràn ngập ánh lửa, uy áp cổ xưa, nguyên khí bao trùm hai chân...

Oanh!

Trong chớp mắt, mái tóc của Tô Dật tung bay, hai con ngươi như lôi điện lấp lóe, sắc bén khiếp người, như Thần Ma thức tỉnh, áo bào phần phật, khí thế mang theo lôi đình chi nộ, cường đại mà khủng bố.

- Bát Hoang Nộ, Bạo Ảnh Toái Cửu U!

Giương cánh nhảy lên tầng trời thấp, hai chân đá ra, đánh về phía trảo ấn, nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đá ra vô số cước, ánh sáng hội tụ, như một tiểu thái dương nổ tung.

Một loạt động tác tự nhiên thiên thành, nhanh như thiểm điện!

- Ngao ô…

Ở dưới khí tức kia, làm cho vô số Man Thú kinh hãi, thân thể phát run!

Loại khí tức này, cũng làm cho Sí Giao Hoàng kinh ngạc, lực lượng trong trảo ấn không khỏi tăng lên một chút.

- Phanh phanh phanh…

Bàn chân và trảo ấn đụng nhau, hư không oanh minh, ánh sáng năng lượng và liệt diễm khuấy động, uy áp hiển hách, phía dưới khắp nơi vỡ ra, hư không run rẩy, như có thể phá hủy hết thảy.

Phốc...

Chênh lệch quá lớn, dù là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng không thể vượt qua, Tô Dật thổ huyết, bị lực lượng bao phủ, giống như đạn pháo rơi xuống, đập phá mặt đất.

Vốn đã trọng thương, giờ phút này Tô Dật lại bị thương lần nữa, thân thể muốn tan ra thành từng mảnh, không ngừng chảy máu, trên người xuất hiện vết nứt, không thể duy trì sí dực, bò cũng không bò lên nổi.

- Nhân loại, ngươi chắp cánh khó thoát...

Sí Giao Hoàng cười lạnh, thân hình khổng lồ lao xuống, móng vuốt hung hăng chụp tới Tô Dật, trên cánh thịt, khí tức huyết sát mãnh liệt.

- Cẩn thận!

Tô Thiên Tước xuất hiện, mặc dù không cách nào so sánh với Sí Giao Hoàng, nhưng tự có uy áp to lớn, cánh ngắn vỗ vỗ bay lên không trung, dù là ở trước mặt Sí Giao Hoàng, cũng không chút e ngại.

Chỉ là so sánh với trước, ánh sáng trên người Tô Thiên Tước ảm đạm hơn không ít, khí tức có chút uể oải.

- A, con gà này có chút kỳ quái, nhưng đi chết đi!

Năm lần bảy lượt bị ngăn cản, Sí Giao Hoàng nổi giận, sát ý cuồn cuộn, nhìn Tô Thiên Tước, hắn gào thét một tiếng, hung đồng trầm xuống, lỗ mũi tràn ngập khói bụi, cái đuôi quét ngang ra.

Thân hình của Sí Thiên Giao khổng lồ, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, trực tiếp đụng vào người Tô Thiên Tước.

Keng...

- Phốc...

Tô Thiên Tước thổ huyết, thân thể bị đánh bay như sao chổi, chỉ lưu lại một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

- Tô Thiên Tước!

Tô Dật bò dậy, sắc mặt trắng bệch, trước người máu me đầm đìa, trơ mắt nhìn Tô Thiên Tước bị đánh bay, lại không thể ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.