Ánh mắt của Kim Sắc Đại Mãng nhìn chăm chú đại thụ che trời, khí tức lan tràn ra kia, để trong mắt nó rung động, đầu lâu không khỏi thấp xuống, kính sợ phủ phục.
Nhưng giống như có cái gì chèo chống, Kim Sắc Đại Mãng lập tức ngẩng đầu, như dập đầu với nhân loại bên trong kia, sau đó kéo lấy thân thể vết thương chồng chất, dọc theo rễ cây chậm chạp bò lên.
Man Thú ở bốn phía nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc, ánh mắt chấn kinh.
Kim Sắc Đại Mãng chầm chậm tiến lên, khí tức ở trong đoàn ánh sáng kia để nó kính sợ, chỉ là giờ phút này, như có cái gì chèo chống nó không ngừng tiến lên, cắn răng kiên trì, sau cùng trực tiếp tiến vào trong ánh sáng.
Trên vách đá, giờ phút này có một con Đại Hổ, một Tiểu Điêu hồng sắc, một con hồ điệp màu trắng đi ra, nhìn Kim Sắc Đại Mãng tiến vào trong đoàn ánh sáng kia, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng cắn môi, bắt đầu nhích lại gần đoàn ánh sáng.
Một con chuột màu đen, lại lớn như trẻ con, cũng lặng yên đi theo sau lưng Đại Hổ và Tiểu Điêu.
Phi điệp vỗ cánh, có quang mang ba động, lại lớn cỡ một trượng, đi theo sau lưng Hắc Thử.
Man Thú khác hai mặt nhìn nhau, muốn đi lên trước, nhưng lại rất kiêng kị, không có dũng khí.
Trong không gian thần bí, Tô Dật ngồi xếp bằng, thời gian chầm chậm trôi qua, trên người nguyên bản vết thương chồng chất, không biết khi nào nhìn không thấy vết thương, khôi phục như lúc ban đầu, sắc mặt tái nhợt cũng bị hồng nhuận thay thế, nguyên khí chạy ở trong kinh mạch phát ra thanh âm róc rách.
Trong đầu, Tô Dật tiếp tục cảm ngộ Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, muốn trở thành cường giả, muốn ngày sau đạp vào Thánh Sơn, bầm thây Vương Toàn Đức, Tô Dật biết hi vọng của mình ở trên Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và không gian thần bí, cái này là át chủ bài của mình.
Nhưng loại chuyện tu luyện này, cũng không vội vàng được, trước mắt trọng yếu nhất là tăng cường tu vi, nắm giữ chiến lực, lần trước Bá Vương Quyền vô sự tự thông, còn có Bát Hoang Nộ, Tô Dật còn chưa tu luyện lần nào.
Bởi vậy thừa dịp thời gian trị thương, Tô Dật lĩnh ngộ phương pháp tu luyện Bát Hoang Nộ.
Bá Vương Quyền là quyền pháp, đơn giản mà bá đạo.
Bát Hoang Nộ là một bộ cước pháp, so với Bá Vương Quyền thì phức tạp hơn rất nhiều, có điều cũng lộ ra bá đạo uy nghiêm, có khí thế chân đá bát hoang.
Hoàn toàn đắm chìm ở trong tham ngộ, Tô Dật nghĩ ở dưới vách núi không có khả năng có người ngoài đến, Tô Dật cũng quên bên ngoài còn có Kim Sắc Đại Mãng.
Trong khí hải, nguyên khí nguyên bản khô kiệt lần nữa tràn đầy, phát ra thanh âm sấm sét, âm vang điếc tai.
Long!
Thời điểm nguyên khí trong khí hải đến trạng thái sung mãn nhất, nguyên khí xoay tròn, xé rách, giống như phong bạo, thanh âm sấm sét vang không nghỉ, cuối cùng phun trào, triệt để bao phủ ra, làm cho trong cơ thể Tô Dật truyền ra tiếng oanh minh, khí tức nhanh chóng kéo lên.
Ở dưới khí tức này bao phủ, không gian thần bí chấn động, sau một lát mới bình ổn lại.
Phần phật...
Động tĩnh như vậy cũng làm cho Tô Dật lấy lại tinh thần, thu thủ ấn, dừng thổ nạp.
- Xoẹt...
Hai mắt mở ra, trong mắt Tô Dật ánh sáng loá mắt, như một tia thiểm điện lướt đi, sau đó nội liễm, sắc bén mà thâm thúy.
- Không biết qua mấy ngày, cuối cùng cũng khôi phục.
Trước tiên cảm giác hết thảy trong cơ thể mình, Tô Dật hơi vui vẻ, cũng may đã khôi phục, trọng yếu nhất là, tựa hồ mình còn tiến bộ không ít, loại cảm giác trong lúc vô hình kia, làm cho Tô Dật biết, mình giống như còn đột phá một tầng.
- Chẳng lẽ đây là Nguyên Hồn cảnh nhị trọng.
Tô Dật nhướng mày, loại cảm giác đột phá này thật quá thoải mái.
Nhưng lập tức, Tô Dật âm thầm nhíu mày, nghĩ tới mình còn ở trong hiểm cảnh, Kim Sắc Đại Mãng còn ở bên ngoài nhìn chằm chằm.
- Móa, sao lại thế này...
Bỗng dưng, Tô Dật trợn tròn mắt, chỉ thấy trong không gian nguyên bản chỉ có mười trượng, giờ phút này bị nhét lít nha lít nhít, phóng tầm mắt nhìn tới, tràn đầy Man Thú, vừa rồi mình còn lo lắng Kim Sắc Đại Mãng, giờ phút này đang ở trước mắt.
- Không tốt...
Hoàn toàn là một loại bản năng, tăng thêm Tô Dật ba năm rèn luyện, vô ý thức nhảy dựng lên, trực tiếp lùi lại.
Tô Dật nhanh chóng lùi lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy đám Man Thú kia đều bị một loại ánh sáng bao phủ, ánh sáng này đến từ chỗ sâu trong không gian này, như à từ trên trời giáng xuống, sau cùng bao phủ ở trên người các Man Thú.
Từng Man Thú nhắm chặt hai mắt, toàn thân phát sáng, ở dưới ánh sáng bao phủ, cả người rạng rỡ, như được phủ lên một tầng thần quang.
Tô Dật cảnh giác nhìn đám Man Thú trước mắt, một con Đại Hổ, một Tiểu Điêu hồng sắc, một con phi điểu màu trắng, một Hắc Thử lớn như trẻ con, một phi điệp trắng như ngọc, còn có Kim Sắc Đại Mãng đều xuất hiện ở trong không gian thần bí, đây rốt cuộc là cái quỷ gì.
Để Tô Dật ngạc nhiên nhất là, còn có hai quả trứng lớn chừng bàn tay màu vàng kim nhạt, giờ phút này cũng bị ánh sáng trong không gian thần bí bao phủ, lộ ra một loại thần quang.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì!
Tô Dật trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết chuyện gì phát sinh.
Xoẹt...
Nhưng lúc này, ánh sáng trên hư không dần dần tán loạn, sau cùng biến mất không thấy gì nữa.
Ánh sáng bao phủ ở trên người từng con Man Thú cũng biến mất không thấy gì nữa, đám Man Thú lập tức tỉnh lại, mở hai mắt ra, khí tức cường hãn.
- Thật mạnh, đều là Yêu Huyền cảnh, không đúng, Kim Sắc Đại Mãng đã đột phá!
Thời điểm đám Man Thú thức tỉnh, hoặc lớn hoặc nhỏ đứng vững, khí tức phóng thích ra, Tô Dật trợn tròn mắt.
Giờ phút này khí tức trên người đám Man Thú đều là Yêu Huyền cảnh, Kim Sắc Đại Mãng còn mạnh hơn trước không ít, giống như đột phá!
- Ngao ô...
- Tê tê...
Man Thú gào thét, thời điểm nhìn thấy Tô Dật, giống như nhìn thấy Hoàng giả, nhất thời nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt kính sợ.
- Chuyện gì xảy ra.
Tô Dật nhìn đám Man Thú trước mắt, cảm thấy chúng không có công kích mình, ngược lại nằm rạp trên mặt đất, nghi hoặc không hiểu, có chút khiếp sợ!
Tô Dật triệt để trợn tròn mắt, một màn này thật không thể tin, những Man Thú kia vốn nên hung tàn, nhưng giờ phút này lại kính sợ mình.
Chẳng lẽ...
Ánh mắt Tô Dật âm trầm, giống như nhớ tới cái gì.