Thần Đế

Chương 59: Chương 59: Mãng vượn đại chiến!




Vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, ở trong không gian thần bí, năng lượng thiên địa nồng đậm đủ để cho Tô Dật lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh.

Thân thể Tô Dật trọng thương, giờ phút này Kim Cương Chi Thể cũng phát huy ra tác dụng cực lớn, tự động chữa trị.

Loại cảm giác này làm cho Tô Dật suy nghĩ, giống như người kiếp trước nói tế bào trọng sinh, có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của mình đang khôi phục.

Từ trong Hỗn Nguyên Chí Tôn Công hoàn chỉnh, Tô Dật biết được ba năm này mình rèn luyện thân thể, chẳng qua là tầng thứ nhất Kim Cương Chi Thể của Hỗn Nguyên Yêu Thể, tầng thứ hai là Thiên Nguyên Yêu Hồn.

Tầng thứ nhất Kim Cương Chi Thể, là tu luyện nhục thân, tầng thứ hai Thiên Nguyên Yêu Hồn, là tu luyện linh hồn.

Tô Dật có chút hướng tới, Kim Cương Chi Thể để cho thân thể mình trở nên mạnh mẽ như vậy, vượt xa người cùng cảnh giới, một khi tu thành Thiên Nguyên Yêu Hồn, như vậy linh hồn của mình sẽ đề cao không ít.

Theo Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trị thương, lực lượng của Nguyên Linh Đan cũng triệt để khuếch tán ra, hóa thành năng lượng nồng đậm, mạnh hơn Nguyên Linh Đan bình thường quá nhiều.

Trên vách đá vạn trượng, vụ khí mông lung,

Trong sơn động to lớn, ánh mắt Kim Sắc Đại Mãng phẫn nộ nhìn chằm chằm Thanh Sắc Đại Viên cao mấy trượng kia.

Ánh mắt của Thanh Sắc Đại Viên sáng ngời, phát ra lục quang thăm thẳm, răng nanh trong vắt, cùng Kim Sắc Đại Mãng bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

- Tê tê...

Trong miệng Kim Sắc Đại Mãng phát ra thanh âm tê tê, ngẩng đầu đứng thẳng, tựa hồ đang gào thét, con mắt nhìn chằm chằm Thanh Sắc Đại Viên.

Nghiêm ngặt mà nói, giờ phút này Kim Sắc Đại Mãng nhìn chằm chằm là hai quả trứng trong tay Thanh Sắc Đại Viên.

Trên trứng có đường vân giống như phù văn, toàn thân sáng loáng.

- Ngao ngao...

Thanh Sắc Đại Viên một tay đấm ngực, trong miệng gào thét, có dịch thể và vỏ trứng chảy ra, giống như vừa mới ăn mấy quả trứng.

- Tê tê...

Kim Sắc Đại Mãng rốt cục nhịn không được, lao về phía Thanh Sắc Đại Viên, toàn thân ánh sáng lấp lóe, tràn ngập ra khí tức cường đại.

Thanh Sắc Đại Viên trầm thấp hô to, thần sắc nổi giận, đầu vai chấn động, thân thể nhất thời vọt lên, bàn chân điểm nhẹ nham thạch, giống như bay vọt, thân thể ở giữa không trung, một trảo ấn sắc bén trực tiếp chộp tới nơi bảy tấc của Kim Sắc Đại Mãng.

Những nơi Thanh Sắc Đại Viên đi qua, trong không khí truyền ra âm bạo liên tiếp.

Xoẹt...

Cảm nhận được thế công và kình khí, ánh mắt của Kim Sắc Đại Mãng khẽ biến, miệng phun kim quang, hóa thành thiểm điện, trực tiếp đánh tới trảo ấn của Thanh Sắc Đại Viên.

- Xoẹt...

Thanh Sắc Đại Viên vung trảo tìm tòi, lòng bàn tay cũng có quang mang dâng lên, hai tia sáng va chạm, không khí trầm đục, trảo ấn tiếp tục chụp vào Kim Sắc Đại Mãng.

Trong chớp mắt, thân thể Kim Sắc Đại Mãng ngừng ở giữa không trung, cái đuôi quất tới, hung hăng đụng vào trên lưng Thanh Sắc Đại Viên.

Thanh Sắc Đại Viên cảm giác không ổn, trên lưng tràn ngập thanh quang như thực chất.

Ầm!

Cái đuôi của Kim Sắc Đại Mãng mang theo kình khí bàng bạc va chạm tới, làm thân hình khổng lồ của Thanh Sắc Đại Viên lảo đảo, thanh quang không thể thừa nhận được va chạm mãnh liệt, truyền ra âm thanh rạn nứt rất nhỏ.

- Hừ!

Trong miệng Thanh Sắc Đại Viên truyền ra tiếng kêu rên, thân thể lảo đảo rơi xuống, giống như ăn thiệt thòi cực lớn.

- Ngao ngao...

Thanh Sắc Đại Viên nổi giận, ném hai quả trứng màu vàng kim nhạt qua một bên, song quyền đấm ngực, ánh mắt phát ra lục quang thăm thẳm, mang theo khí tức đáng sợ, đánh giết về phía Kim Sắc Đại Mãng.

- Tê tê...

Nhìn thấy trứng bị Thanh Sắc Đại Viên ném xuống đất, trên vỏ trứng xuất hiện vết nứt, ánh mắt của Kim Sắc Đại Mãng nổi điên, không có cho Thanh Sắc Đại Viên bất luận cơ hội thở dốc gì, thân hình khổng lồ lao tới.

- Phanh phanh phanh...

Hai Man Thú đại chiến, thực lực không sai biệt nhiều, trong sơn động nhất thời truyền ra thanh âm trầm đục kinh người, nham thạch nổ tung, mặt đất rung động.

Đại chiến kéo dài thời gian rất lâu, lúc này mới dần dần bình ổn lại.

Xoẹt…

Sau cùng Kim Sắc Đại Mãng vết thương chồng chất, ánh mắt bi thương, ngẩng đầu mà đứng, giống như nhớ tới cái gì, bò về phía vách đá.

Ở giữa vách núi, vụ khí tràn ngập.

Trong sương mù nồng đậm, có quang mang lấp lóe, như ánh sáng thần thánh.

Đại thụ che trời, giờ phút này bị tia sáng chói mắt bao vây, có năng lượng nồng đậm truyền ra.

- Ào ào ào...

Không biết khi nào, có tiếng xào xạc truyền tới, trên vách đá xuất hiện không ít Man Thú.

Từng Man Thú xuất hiện ở trên nham thạch, nhìn đoàn ánh sáng bao phủ đại thụ, ánh mắt kính sợ mà kiêng kị, thân thể run rẩy phủ phục, giống như nhận lấy loại triệu hoán và dẫn dắt nào đó, đang không ngừng cúng bái.

- Tê tê...

Trong khe nham thạch, Kim Sắc Đại Mãng xuất hiện, toàn thân vết thương chồng chất, không ít lân phiến vỡ vụn, trong miệng dữ tợn có máu tươi tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.