Chùm sáng thần bí trong đầu Tô Dật đột nhiên bắn ra ánh sáng, lực lượng thôn phệ tuôn ra.
Sau đó Tô Dật còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Thạch trong lòng bàn tay đã hóa thành một đống bột phấn, mất đi ánh sáng, như Trắc Nguyên Thạch ban đầu ở Man Thành.
Tô Dật nhíu mày, móc ra một viên Nguyên Thạch khác nếm thử.
Chỉ là kết quả giống nhau, chùm sáng thần bí lập tức tuôn ra hấp lực, trực tiếp hấp thu năng lượng trong Nguyên Thạch.
Tô Dật từ bỏ, không tiếp tục thử nghiệm nữa, hắn có chút bất đắc dĩ, đạt được một thứ, sẽ tương ứng mất đi một thứ.
Võ giả khác có thể hấp thu Nguyên Thạch tu luyện, nhưng trên người mình có chùm sáng thần bí, lại không cách nào hấp thu Nguyên Thạch tu luyện.
Nhưng suy nghĩ một chút, Tô Dật cảm giác cái này đối với mình mà nói, ngược lại không ảnh hưởng gì nhiều.
Dù sao ở trong không gian thần bí tu luyện, cũng có thể gia tăng tốc độ tu hành.
Mà không gian thần bí kia, còn có thể tẩm bổ các loại linh dược, sinh ra linh dịch...
Đêm khuya, ánh trăng bao phủ dãy núi.
Tô Dật đứng trên đỉnh núi, nhìn ánh trăng treo cao, cảm thụ cảnh đêm tĩnh mịch.
Tô Dật trầm tư, lòng có suy nghĩ.
Từ khi đến thế giới này, cũng coi như trải qua không ít, kiếp trước tầm thường vô vi, nguyên lai tưởng rằng ở dị thế có thể tiếu ngạo phong vân, nhưng tới bây giờ, vẫn còn trốn chui trốn nhủi ở trong Man Yêu Sâm Lâm.
Ở thế giới này, gia gia thương yêu mình nhất còn trọng thương, sợ là chèo chống không được bao lâu.
Nghĩ đến chỗ này, Tô Dật không khỏi bùi ngùi, trầm ngâm nói:
- Thiên cổ giang sơn, anh hùng vô mịch, tôn trọng mưu xử, vũ tạ ca thai, phong lưu tổng bị, vũ đả phong khứ, tà dương thảo thụ, tầm thường hạng mạch, nhân đạo ký ở tằng trụ. Nhớ năm đó, chiến tranh, khí thôn vạn lý như hổ. Nguyên gia thảo thảo, phong lang cư tư, doanh đắc thương hoàng bắc cố. Bốn mươi ba năm, nhìn lại còn nhớ, gió lửa dương châu lộ. Khả kham hồi thủ, phật ly từ hạ, nhất phiến thần nha xã cổ. Bằng thùy vấn, liêm pha lão hĩ, thượng năng phạn phủ… (*không biết nó nói cái gì luôn, nên để nguyên văn, các VIP ai biết chỉ giùm ở dưới phần bình luận ạ)
Đến sau cùng, thanh âm của Tô Dật càng lúc càng lớn, quanh quẩn ở trong bầu trời đêm.
Gió đêm khẽ vuốt, áo bào phần phật, giờ khắc này hai con ngươi của Tô Dật phát sáng, đời này không nguyện ý lại như thế.
- Tốt, tốt, tốt...
Đột nhiên, có thanh âm truyền đến, thăm thẳm mà tang thương.
- Ai!
Tô Dật giật mình, lần theo thanh âm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão giả.
Lão giả tầm sáu mươi tuổi, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, trên cổ có nếp nhăn thật sâu, áo bào màu đen, con mắt hãm sâu ở trong hốc mắt, giờ phút này trong tay còn mang theo một hồ lô rượu, tản ra mùi rượu nồng đậm.
- Cường giả!
Tô Dật cảnh giác lui ra phía sau hai bước, người này đêm khuya xuất hiện ở trong Man Yêu Đại Hạp Cốc, còn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng mình, đây tuyệt đối là cường giả, thâm bất khả trắc.
- Nghe thanh âm của ngươi, tuổi tác hẳn không lớn, không cần sợ, không trêu chọc lão phu, lão phu sẽ không ra tay, chỉ là nghe được bài từ này của ngươi, thừa dịp tửu kình, có chút hứng thú mà thôi.
Lão giả nhàn nhạt nhìn Tô Dật, nhìn ra hắn khẩn trương.
- Bái kiến lão tiền bối.
Tô Dật ôm quyền hành lễ, nhưng lòng cảnh giác vẫn còn, có điều đã thả lỏng một ít.
- Vốn không quen biết, không có tiền bối hay không tiền bối gì, bài từ này của ngươi, là chính ngươi sáng tác?
Lão giả nhìn Tô Dật, trong mắt có chút hiếu kỳ.
- Bài từ này không phải ta sáng tác, chỉ là nhất thời cảm khái, không nghĩ tới quấy rầy tiền bối, xin thứ lỗi, tiểu tử cáo lui.
Tô Dật dự định rời đi, hơn nửa đêm, ở trong Man Yêu Đại Hạp Cốc, mình vẫn là sớm rời đi cho lành.
- Chậm, ta nói không cần lo lắng, thì không cần lo lắng.
Lão giả gọi Tô Dật, uống một hớp rượu nói:
- Ta rất muốn biết, ngươi có gì cảm khái, nghe thi từ, giống như trong lòng có tâm sự nha.
Nhìn lão giả, Tô Dật thật không dám tùy tiện rời đi.
Vạn nhất lão gia hỏa thần bí nói trở mặt liền trở mặt, sợ là mình ngay cả một đầu ngón tay cũng đánh không lại.
Dù sao nhìn, tựa hồ lão giả này thật không có ác ý, lại không dám tùy tiện rời đi, Tô Dật dứt khoát buông ra, đã tới thì an tâm ở lại.
Nhìn lão giả, Tô Dật nói:
- Thực không có quá nhiều cảm khái, chẳng qua cảm thấy nhân sinh nên như tràng giang đại hải ầm ầm sóng dậy, sinh như hoa nở tỏa sắc, chết như lá thu yên tĩnh đẹp đẽ, cho dù không thành rồng bay lên trời, cũng nên nhiệt huyết năng nổ. Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, binh sĩ tuổi già, chí lớn không dứt, bảo đao lộ hàn quang, uống máu chiến sa trường.
- Tốt, tốt, tốt.
Lão giả lại liên tiếp nói ba chữ tốt, lần này ánh mắt nhìn Tô Dật đã có ba động, mang theo chút kích động nói:
- Tốt một câu tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, binh sĩ tuổi già, chí lớn không dứt, bảo đao lộ hàn quang, uống máu chiến sa trường!
- Lão tiền bối chê cười.
Tô Dật cười nhạt, cũng có chút cảm xúc, đến dị thế, đời này không muốn sống uổng, thiếu niên nên chí ở bốn phương.
- Ha ha, không nghĩ tới ở trong Man Yêu Sâm Lâm, lại còn có thể gặp được người trẻ tuổi như ngươi, lấy áo choàng ra đi, ngươi hẳn đang tránh né người nào đó, có điều tối nay lão phu bảo vệ ngươi chu toàn, có thể cùng lão gia hỏa ta uống mấy chén không?
Lão giả nhìn Tô Dật, đưa hồ lô rượu tới trước mặt hắn.
Tô Dật hơi chút chần chờ, sau đó gỡ áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt không quá trắng, có điều ngũ quan lại cực kỳ lập thể.
Dưới ánh trăng, bóng người Tô Dật thẳng tắp, mày kiếm mắt sao, thâm thúy mà sắc bén.
Nhìn bộ dáng của Tô Dật, lão giả hơi chút kinh ngạc, giống như không nghĩ tới còn nhỏ hơn mình tưởng tượng.
- Tốt, vậy tiểu tử không khách khí.
Tô Dật cười nhạt, tiếp nhận hồ lô rượu, ngẫng đầu uống một ngụm.
- Khục...
Chỉ là rượu vào trong bụng, Tô Dật kém chút phun ra ngoài.
Rượu này quá mạnh, vào cổ họng như đao cắt qua, mang theo nhiệt khí, giống như cổ họng sắp bốc khói, sau đó khuếch tán toàn thân.
- Rượu thật mạnh.
Tô Dật có chút cứng ngắc, không nghĩ tới rượu này mạnh như vậy.
- Cái này là đồ tốt, lão phu tốn không ít tâm tư mới lấy được một chút, sau khi uống, đối với ngươi có lợi mà vô hại.
Lão giả cười nhạt nói.
- Thật sao...
Tô Dật sững sờ, nhìn hồ lô rượu, sau đó không chút khách khí uống một ngụm nữa.