- Khụ khụ
Uống một ngụm rượu lớn, cuống họng như sắp chảy máu, nóng bỏng để Tô Dật đỏ bừng cả mặt.
- Ha ha, tùy tính thoải mái, tiểu tử không tệ.
Lão giả nhìn Tô Dật, có chút sững sờ, sau đó cười ha ha, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, tiểu tử này nhìn như tham lam, nhưng lại là người thoải mái cương chính, không có làm ra vẻ.
- Lão tiền bối chê cười.
Tô Dật trả hồ lô rượu cho lão giả.
Lão giả tiếp nhận, hớp một ngụm, nhìn bầu trời đêm mênh mông phía trước, mắt tuôn ra ánh sáng, âm u nói:
- Thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng, bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong. Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng. Cổ kim bao nhiêu sự, nhất tiếu mãn ân cừu!
Nói xong, lão giả cảm thán, giống như biểu lộ cảm xúc.
Tô Dật chuyển mắt nhìn lão giả, cười nhạt nói:
- Tiền bối cảm xúc, cùng uống rượu không quá hợp nha, tuyệt đối không xứng.
- Vì sao?
Lão giả quay đầu nhìn Tô Dật, có chút hiếu kỳ.
- Rượu là rượu mạnh, nhưng cảm xúc lại là...
Tô Dật cười nhạt, lắc đầu nói với lão giả:
- Được rồi, tiểu tử sợ nói sai.
- Cứ nói đừng ngại.
Lão giả nhìn Tô Dật, trong mắt mang theo vẻ mong đợi.
- Vậy tiểu tử làm càn.
Tô Dật nhìn lão giả nói:
- Từ trong cảm xúc của tiền bối, tiểu tử có chút mườn tượng, giống như có dòng sông lịch sử lao nhanh ở trước mắt tiền bối, giang sơn năm tháng đã từng chìm nổi ở dưới chân, chỉ là vật đổi sao dời, chợt nghe một tiếng thở dài, mới lộ ra mấy phần khẳng khái bi tráng, cuối cùng nhìn quen, đã mây trôi nước chảy.
Tiếng nói hơi dừng, Tô Dật tiếp tục nói:
- Tiền bối tiếc nuối, tiếc nuối không có một người nào nguyện thành tri kỷ với tiền bối, có thể cùng ngươi nâng ly cạn chén, nâng cốc ngôn hoan, ở trong ánh trăng vui sướng dần dần già đi, bây giờ tiền bối vẫn lẻ loi một mình, ngẫu nhiên ngâm nhẹ hát nhỏ, giống như đêm hôm nay, ở trong dòng sông lịch sử, thành năm tháng tang thương!
Lão giả một mực nhìn Tô Dật, ánh mắt có chút ba động, qua một lúc sắc mặt mới bình tĩnh lại.
Dừng một chút, Tô Dật lại nhìn lão giả nói:
- Tiểu tử lớn mật tỏ bày, không biết có đúng hay không?
- Ha ha.
Lão giả cười, lại uống một ngụm rượu, sau đó vứt hồ lô rượu cho Tô Dật, cười nói:
- Đúng hay không đều không trọng yếu, trọng yếu là, đêm nay có tiểu tử ngươi cùng ta nâng ly cạn chén, cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn, diệu.
- Tiểu tử may mắn.
Tô Dật tiếp nhận hồ lô rượu, uống một ngụm, dù sao rượu này có thể là đồ tốt, về sau sợ là muốn uống cũng uống không được.
- Nâng chén cuồng ca sống qua ngày, ngang ngược nhiệt huyết lấy làm say, nam nhi chuyến này lên yêu lâm, thập vạn quần thú ta là vương, trong lòng mãnh hổ đã thức giấc, hướng lên một hống chấn trời cao, một đao một kiếm vọng thiên tiếu, không bằng đêm nay một cơn say!
Tô Dật cưới to hét, chỉ cảm thấy trong lòng có nhiệt huyết sôi trào, đến dị thế này, từ nay về sau, sẽ như hoa nở tỏa sắc, chết như lá thu đẹp đẽ, cho dù không thành rồng bay lên trời, cũng phải nhiệt huyết cuồng ca.
- Nâng chén cuồng ca sống qua ngày, ngang ngược nhiệt huyết lấy làm say, nam nhi chuyến này lên yêu lâm, thập vạn quần thú ta là vương, trong lòng mãnh hổ đã thức giấc, hướng lên một hống chấn trời cao, một đao một kiếm vọng thiên tiếu, không bằng đêm này một cơn say, quả thực mạnh mẽ, diệu...
Lão giả lắng nghe, thì thào ngâm lại, đến sau cùng nhịn không được vỗ tay, giống như bị ảnh hưởng, lồng ngực chập trùng, ánh mắt tỏa sáng.
- Tiền bối quá khen.
Tô Dật cũng cười, lại uống một ngụm.
- Tới...
Chỉ là vừa uống xong, Tô Dật đang muốn nói chuyện, trước mắt lại có chút mơ hồ, trong đầu mê muội, nhiệt huyết trong thân thể như bốc cháy lên, người ngã xuống đất.
- Cẩn thận rượu của ta.
Lão giả nhìn Tô Dật ngã xuống đất, không có kinh ngạc, khẩn trương đoạt lại hồ lô rượu.
Ầm!
Tô Dật nằm chổng vó trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng như hỏa cầu.
Lão giả nhìn Tô Dật, trên mặt lại đầy ý cười, thậm chí trong mắt còn mang theo khen ngợi, nhẹ giọng nói:
- Nguyên Hồn cảnh, uống rượu này của lão phu, lại có thể kiên trì đến bây giờ, rất khó được!
- A...
Bỗng dưng ánh mắt lão giả biến đổi, chỉ thấy trên người Tô Dật có khí tức phun trào, ánh sáng lan tràn bao phủ toàn thân, khí tức kia bá đạo mà uy nghiêm.
- Không giống bình thường, xem ra tiểu gia hỏa này rất đặc biệt.
Trong mắt lão giả mang theo kinh ngạc, sau đó thần sắc bình tĩnh, ngồi ở trên một tảng đá lớn cách Tô Dật không xa.
Cầm hồ lô rượu, lão giả nhìn trăng sáng giữa trời, qua một lúc lại hớp một ngụm.
Tô Dật mê man, cảm giác trời đất quay cuồng, bất tỉnh nhân sự.
Trong mơ mơ màng màng, Tô Dật cảm giác trong thân thể giống như có lửa, muốn đốt mình sạch sẽ, những khí tức nóng bỏng kia lại tràn vào khí hải của mình...
Sáng sớm, sương mù tràn ngập.
Sương mù màu trắng theo gió tung bay khắp dãy núi, xa xa nhìn lại, như một bức tranh trải rộng ở trước mắt.
Tô Dật tỉnh táo lại, cảm ứng thân thể biến hóa, mới vừa đột phá đến Nguyên Hồn cảnh bát trọng, giờ phút này lại có dấu hiệu muốn đột phá.
- Là rượu kia, không phải rượu bình thường a!
Tô Dật lập tức nghĩ đến rượu, lão giả kia nói rượu là đồ tốt.
- Không tốt...
Nghĩ đến lão giả kia, lúc này Tô Dật mới nhớ lại, nhất thời nhảy dựng lên.
Tô Dật quên trọng kiếm ngàn cân phía sau, kém chút ngã cắm xuống, có điều cũng may xưa đâu bằng nay, chỉ lảo đảo mà không có ngã.
Nhìn bốn phía, lão giả kia đã hoàn toàn không có tung tích, trong lòng Tô Dật căng thẳng, tìm kiếm trong ngực.
Túi Không Gian đều còn, trên người cũng bình thường, Tô Dật mới hoàn toàn yên tâm.
Đối với lão giả hôm qua, Tô Dật không có quá nhiều suy nghĩ.
Đó là một cường giả, từ trong lời nói có thể nghe ra được, tuy lòng có tâm kết, nhưng cũng là người nhàn vân dã hạc, đi ngang qua nơi đây rất bình thường, có lẽ là vì Bích Huyết Linh Tham, không phải mình có khả năng tiếp xúc, đi cũng bình thường, người mạnh như vậy, khẳng định sẽ không để ý tồn tại như mình.
Chỉ là tu vi lại lần nữa tăng cao, mấy ngụm rượu, thì để mình sắp đột phá Nguyên Hồn cảnh cửu trọng, thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, để Tô Dật mừng rỡ không thôi, cách đột phá lại tiến một bước.