- Dịch Túc, ngươi chờ đó cho ta!
Hổ Mạch và Hổ Dược nổi giận hét lớn, nhưng không còn sức lực phản kháng nữa.
- Ta nói rồi ta sẽ không khách khí!
Tô Dật cười khà khà, sải bước tới bên người Hổ Mạch, đưa tay lục lọi rồi móc ra một cái Túi Không Gian, lập tức không tha cho Hổ Dược, lại lấy tiếp một cái Túi Không Gian nữa tới tay.
- Lục soát, tất cả mọi thứ đều không bỏ qua!
Nhìn động tác của Tô Dật, đám Thượng Quan Nham sửng sốt một chút rồi lại lập tức gia nhập theo.
- Lục soát, không bỏ qua ai hết.
Thiếu niên nam nữ của Linh Cổ Thôn sửng sốt rồi nhìn nhau, rồi lại lập tức bắt chước theo.
- Linh Cổ Thôn, các người đang làm nhục bọn ta, ta sẽ không để yên cho các ngươi!
- Khốn kiếp, Linh Cổ Thôn các người thật quá đáng!
Thiếu niên nam nữ của Liệp Hổ bộ lạc gầm lên, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản.
- Ít nói nhảm thôi, có tin ta lại đánh ngươi trận nữa không hả!
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc đều không cần khách khí, cảm giác ngày hôm nay như được giải tỏa một trận.
Mọi thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn vốn còn có chút do dự.
Những năm gần đây Liệp Hổ bộ lạc, Man Hùng bộ lạc, Linh Cổ Thôn, thanh niên bình thường có mâu thuẫn sẽ giao thủ, hai phe đều có thắng bại.
Thậm chí những năm gần đây Linh Cổ Thôn vẫn thắng ít hơn trăm lần, bị bắt nạt rất thảm nhưng cũng tuyệt đối cũng không bị Liệp Hổ bộ lạc và Man Hùng bộ lạc càn quét như vậy, còn bị vơ vét khong còn gì cả. Chuyện này chẳng khác nào đánh cướp.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác này làm cho mấy người thiếu niên nam nữ của Linh Cổ Thôn hả hê không ngừng.
Thượng Quan Hề Vi không xuất thủ, nhìn một màn trước mắt này tưởng mình hoa mắt nhìn lầm.
Nhưng một màn trước mắt lại chân thực như vậy, tên kia dẫn theo người của Linh Cổ Thôn, cướp sạch của Liệp Hổ bộ lạc.
Tất cả rất sắp kết thúc rồi, trên mặt đất, mười mấy thiếu niên nam nữ của Liệp Hổ bộ lạc nằm ngổn ngang, bị vơ vét không còn gì, ngay cả khí giới đều bị lấy hết, mỗi người kêu rên thảm thiết, tức giận mắng chửi không ngớt.
Ngược lại là một đám Linh Cổ Thôn thì hát hò vui vẻ, tâm tình cực tốt, vui vẻ nghênh ngang mà đi.
- Thật đã nghiền...
Trên đường, Thượng Quan Tú cưỡi linh mã, trong lòng phấn chấn nhảy nhót, chưa từng được đã nghiền như vậy bao giờ.
- Quá sảng khoái, ha ha ha, về sau người của Liệp Hổ bộ lạc nhìn thấy chúng ta, đoán chừng phải đi đường vòng cũng nên!
Mọi người phấn chấn, chưa từng được hả giận như ngày hôm nay.
- Dịch Túc huynh đệ vậy mới tốt chứ!
Mọi người đều cực kỳ nhiệt tình với Tô Dật, ai cũng biết, ngày hôm nay nếu không nhờ có Dịch Túc thì sợ là Linh Cổ Thôn sẽ phải chịu thua thiệt.
- Khà khà...
Tô Dật cười, Linh Cổ Thôn dường như cũng không sợ Liệp Hổ bộ lạc, cho dù có phiền toái gì cũng có Linh Cổ Thôn chống đỡ, hôm nay bất kể nói thế nào, mình cũng đã giúp đỡ Linh Cổ Thôn.
Khi mọi người một đường hoan hô trở lại trong thôn, sắc trời đã hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây.
- Các ngươi làm sao vậy, chuyện gì mà vui vẻ như vậy!
Từ xa trong thôn đã có người nghe được tiếng hoan hô, có người ra đón.
- Hả giận, quá hả giận!
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Tú kể tình huống đại khái ra một lượt, cộng thêm chút bổ sung, sinh động như thật.
- Hổ Mạch, Hổ Dược không chịu nổi một kích?
- Càn quét người của Liệp Hổ bộ lạc!
- Thật hả giận, hối hận khi hôm nay ta không đi cùng!
Rất nhanh, chuyện đã xảy ra hôm nay cũng đã truyền khắp thôn, thậm chí còn kinh động trưởng lão và cường giả trong thôn.
- Dịch Túc ca ca, ngươi thực sự đánh bại người của Liệp Hổ bộ lạc sao?
Có đứa bé tiến lên, mắt đầy hiếu kỳ mong đợi nhìn Tô Dật, hỏi, mắt to đen nhánh hữu thần, trong nháy mắt.
Tô Dật vuốt đầu tiểu tử kia, gật đầu.
- Thật tốt quá, sau này ta trưởng thành cũng sẽ thay đổi cường đại hơn, cũng đánh bại những tên của Liệp Hổ bộ lạc kia!
Tiểu tử kia rất vui vẻ, hai mắt đều tràn ngập sự sùng bái.