- Dịch Túc ca ca, ngươi đánh bại người của Liệp Hổ bộ lạc, cái này cho ngươi ăn đó, mẫu thân có nói ăn cái này sẽ giúp thông minh và khỏe mạnh hơn, ngươi nhất định phải ăn đấy!
Một bé gái dáng vẻ chừng ba, bốn tuổi đi lên, tóc tết hai bím, con ngươi đen nhanh chớp chớp, trong bàn tay có một quả trứng chim đã bóc vỏ, đưa tới trước mặt Tô Dật.
- Được!
Nhìn ánh mắt của cô bé, Tô Dật gật đầu, nhận lấy quả trứng chim rồi nhét luôn vào trong miệng.
- Dịch Túc ca ca, ta còn có thịt của Man Yêu thú này!
- Dịch Túc ca ca, ăn của ta này, ta cũng có trứng chim!
Trong nháy mắt, mấy tiểu tử kia xúm lại vây Tô Dật vào giữa.
Trên từng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có hiếu kỳ, cũng có sùng bái.
Từ xa nhìn một đám tiểu tử bao vây thân ảnh gầy gò, trong con ngươi của Thượng Quan Hề Vi lóe lên ánh sáng.
Lúc Tô Dật về tới nhà thì trời đã vào đêm.
Vẫn chưa thấy Tô Thiên Tước trở về, thật ra khiến Tô Dật có chút lo lắng.
Trong phòng, Tô Dật ngồi xếp bằng ở trên bệ cửa sổ.
Trong lòng có hai cái Túi Không Gian, do Tô Dật đoạt được từ trên người hai huynh đệ Hổ Mạch, Hổ Dược, cũng không hề đặt cấm chế, có thể trực tiếp mở ra.
Đoán chừng cho tới bây giờ Hổ Mạch Hổ Dược cũng không ngờ tới sẽ có một ngày Túi Không Gian trên người bọn họ lại bị người ta cướp mất.
Chỉ là đồ trong Túi Không Gian cũng làm cho Tô Dật có chút thất vọng rồi.
Trong Túi Không Gian này mặc dù có một chút Tinh Linh thạch một sao, thậm chí là Tinh Linh thạch hai sao, chỉ có điều giá trị đối với Tô Dật bây giờ thì đã không coi vào đâu.
Ngoài ra còn có một ít tạp vật cùng dược liệu.
Vốn dĩ Tô Dật còn tưởng trong Túi Không Gian này, lấy thân phận của Hổ Mạch và Hổ Dược ở trong Liệp Hổ bộ lạc thì sẽ có một vài vũ kỹ không tầm thường nữa.
Nhưng trong Túi Không Gian của hai người lại không có bất kỳ vũ kỹ nào.
Mang theo sự thất vọng, Tô Dật tiếp tục ngồi xếp bằng, bắt đầu thổ nạp điều tức.
Mặc dù không ở trong Không Gian Thần Bí nhưng chỉ dựa vào Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, tốc độ tu luyện của Tô Dật cũng tuyệt đối không chậm.
Bóng đêm tĩnh mịch, màn đêm rắc vòm trời.
Gàoooo
Trên một ngọn núi rậm rạp có tiếng thú gào thét.
Trong hang to lớn trơn tuột, trên vách đá khắc rõ không ít phù văn đồ án, tựa như vật còn sống, tăng thêm uy thế hung hãn bén nhọn.
- Thật quá đáng, Linh Cổ Thôn đang khiêu khích sao!
- Trước đó chưa từng có, trước đó chưa từng có!
- Lần này nhất định là Linh Cổ Thôn khiêu khích Liệp Hổ bộ lạc ta!
- Tiểu tử Ngoại lai rốt cục có lai lịch gì, thực sự mạnh như vậy sao!
- ...
Liệp Hổ bộ lạc lúc này cũng không hề yên tĩnh, mười mấy hậu bối Hổ Mạch, Hổ Dược bị người ta chà đạp thê thảm như vậy làm chấn động toàn bộ Liệp Hổ bộ lạc.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, sáng sớm hôm sau, Tô ngừng thổ nạp.
Phù...
Đẩy cửa phòng ra, vươn người một cái, ánh mắt sáng sủa. Tâm tình Tô Dật rất tốt, đã lâu chưa được hưởng thụ sáng sơm syên tĩnh như vậy rồi.
- Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng nơi nước cạn bị tôm đá...
Có giọng nói lẩm bẩm truyền tới, tỏ ra cực kỳ ưu sầu.
Tô Dật nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy trong đình viện, Tô Thiên Tước đang cụp đuôi chậm rãi đi đến, khí sắc thoạt nhìn không tệ lắm, nhưng vẻ mặt lại hơi ai oán.
- Đã về rồi đấy à...
Tô Dật nhướng mi, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
- Đương nhiên, con nghiệt súc kia đã bị ta hung hăng dạy dỗ rồi!
Nhìn Tô Dật, Tô Thiên Tước nhất thời hừng hực khí thế, ngẩng đầu nghênh ngang đi tới.